Ngày hôm sau, ánh dương rực rỡ.
Ngoài đại môn thần điện, Phượng Thanh Bình đứng bên cạnh tộc trưởng Phượng Tỉ, nhìn Phượng Tước đi chấp hành pháp chỉ của tộc trưởng, nàng hỏi: “Kim Mao Thử tộc đã làm nô dịch dưới tay Phượng tộc ta vô số năm, thật sự cứ thế mà thả hết sao?”
Phượng Tỉ hừ một tiếng: “Ta cũng chẳng muốn thả, Yêu Hậu bên kia đã phát giác Phượng tộc ta giúp Đông Thắng Vương Đình làm việc, lại không bẩm báo, nên rất bất mãn. Lúc này mà còn kháng cự ý nàng, thật không thích hợp.”
Thần nữ Phượng Thanh Bình thở dài: “Đạo lý ta cũng hiểu, chỉ là Phượng tộc ta nô dịch Kim Mao Thử tộc quá lâu rồi, bọn chúng thật sự có thể quên đi nỗi sỉ nhục này sao? Nếu thật có một ngày quật khởi, há chẳng phải sẽ báo mối thù này ư?”
Phượng Tỉ lạnh nhạt nói: “Sẽ không có ngày đó đâu. Bọn chúng nếu tiếp tục làm nô, còn có thể kéo dài hơi tàn, nhưng một khi rời đi, chỉ có con đường chết. Tạm thời thả bọn chúng ra thôi, cứ để bọn chúng vui vẻ trước đã, đợi khi phong ba qua đi rồi giải quyết cũng chưa muộn.”