Lẩm bẩm đến cuối cùng, trên gương mặt chuột của Kim Phục đã đẫm lệ, lão nức nở không thành tiếng, hai vuốt nâng ngọc giản, dập đầu lạy không ngừng vào hư không.
Vốn tưởng tộc đàn hèn mọn như bụi trần sẽ vĩnh viễn chìm trong tăm tối, nào ngờ vẫn có người quan tâm đến bọn họ, chính là lão tổ quang huy như mặt trời của tộc mình!
Người ngoài không thể nào hiểu được tâm trạng của lão lúc này.
Mọi khổ nạn và bi thương, vào khoảnh khắc này đều được xoa dịu vô cùng.
Cũng vì thế mà tiếng khóc không dứt, dập đầu không thôi.