Sáng hôm sau, khi Ân Hứa tỉnh giấc sau cơn lười biếng, người đầu gối tay ấp đã chẳng thấy đâu, trong lòng tuy hụt hẫng mất mát, nhưng cũng đã quen rồi.
Vị kia luôn như vậy, mỗi lần gặp gỡ ả đều vội vã, chẳng muốn dành thêm chút thời gian nào cho ả.
Ả cũng biết mình chỉ là một trong những tình nhân của đối phương, cũng biết mình chẳng có tư cách yêu cầu đối phương một lòng một dạ.
Mà ả lại phải nương tựa người ta để sống, dĩ nhiên, không phải rời xa vị kia thì không sống nổi, nhưng như vậy có thể sống tốt hơn, con đường này là do ả tự chọn.
Cuộc sống cũng xem như không tệ, thậm chí còn có thể giúp một số tộc nhân đi theo ả sống tốt hơn.