"Không phải thật lòng, nhưng ta thích." Ân Hứa nhìn Sư Xuân, che miệng cười, yêu kiều hơn hoa.
Ngô Cân Lượng cũng hì hì cười theo, không biết nữ nhân này nói đùa hay thật sự thích hạng người như Sư Xuân, dù sao vừa rồi còn ôm ấp thân mật.
"Được rồi, không làm phiền hai vị nghỉ ngơi, tối nay ta sẽ đến mời hai vị dự yến." Ân Hứa khẽ cúi người hành lễ, lúc rời đi còn liếc mắt đưa tình với Sư Xuân.
Cửa mở rồi lại đóng, Ngô Cân Lượng đuổi theo ra cửa nhìn xem, xác nhận người đã đi thật rồi mới vội vàng chạy về hỏi Sư Xuân: "Sư huynh, nữ nhân kia có ý gì?"
Sư Xuân cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, hắn thấy đối phương chủ động sà vào lòng, liền thuận nước đẩy thuyền, có thể dùng cách không cần trả giá này để nhanh chóng kéo gần quan hệ, hắn không có ý kiến gì, ai ngờ hắn còn chưa kịp nói lời đường mật, đối phương đã đột nhiên đẩy ra nói là đùa giỡn.