Bạch Khải Như không nói thêm lời nào, khẽ gật đầu ra hiệu, rồi bay lên trời mà đi.
Mà Ngô Cân Lượng cũng không còn tâm trí nào để ở lại đây nữa, tuy đang trong phiên trực chăn thả, nhưng hắn nào quản Tế Lân Câu có chạy mất hay không, cũng lặng lẽ rời đi.
Hắn cũng trở về thành. Sự tình có chút phức tạp, dùng tử mẫu phù khó mà nói hết chuyện dài được, vẫn là nên gặp mặt bàn bạc.
Song khi chạy đến Triêu Nguyệt quán xem xét, lại phát hiện hôm nay đóng cửa không kinh doanh, chẳng rõ là tình hình thế nào, bèn tìm một góc gửi tin cho Sư Xuân.
Sư Xuân nhận được tin, hé cửa một khe, cho Ngô Cân Lượng vào trong nói chuyện.