"Ta Lại Không Phải Là Ta?"
“Ngươi đang nói gì vậy?” Dương Tâm Mộng không hiểu, bóng của nàng đã đứng thẳng lên và lao về phía Chu Phàm, từng ngụm từng ngụm nuốt chửng thân thể hắn.
Một luồng ánh sáng trắng bay lên từ tàn tích cơ thể của Chu Phàm, hóa thành hình dạng của hắn, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.
Quái vật kia không nhìn thấy sự tồn tại của luồng sáng trắng này.
Chu Phàm cũng không thấy kỳ lạ, bởi vì cả khu rừng Mê Tàng và con quái vật này đều là ảo ảnh, tất cả đều đến từ ký ức của Thất Khí Quỷ.