Thanh đao to lớn như cánh cửa vẫn chưa chém xuống lần nữa.
Chu Phàm thấy tiểu cô nương không có ý định giết hắn, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, từ trong túi phù hóa ra lấy thuốc trị thương ra uống, rồi bôi ra bên ngoài.
Thấy chiến đấu dừng lại, Thực Phù vội vàng băng bó vết thương cho Chu Phàm.
Thực Phù rất tức giận, nhưng ngay cả Chu Phàm cũng không phải đối thủ của tiểu cô nương, nàng càng không phải, nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ chán ghét bản thân mình như vậy, bản thân quá yếu.
Cũng may đây là trên thuyền, nếu là bên ngoài, có người muốn giết Chu Phàm hoặc nương, nàng có thể bảo vệ được ai?