“Thế gian này thứ nguy hiểm không chỉ là Quái Dị. Nguy hiểm của hiểm địa cũng không chỉ là Quái Dị, mà còn bởi những dị hóa đặc thù của nó. Thứ vô hình này... có thể là một mối nguy hiểm không ai biết tới của Thiên Huyễn Tuyết Địa, không kém gì Thiên Huyễn Sơn Hác hay Ác Mộng Tuyết Sơn.” Hàn cung phụng thở dài nói.
Bạch Huyền Ngọc và Trịnh cung phụng đều sững sờ, nhưng cũng không thể không tin phục lời của Hàn cung phụng.
Giải thích này rất hợp lý.
“Hàn cung phụng nói có lý. Đây là Thiên Huyễn Tuyết Sơn, có xuất hiện nguy hiểm gì kỳ lạ cũng không lạ.” Bạch Huyền Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: “Ta không hiểu, rõ ràng là phải lên tới vị trí cách mặt đất mười trượng mới xuất hiện hàn ý, vì sao chúng ta còn chưa tới vị trí đó, mới đi được khoảng năm trượng...”
“Thứ này còn biết di chuyển!” Bạch Huyền Ngọc tự mình đưa ra đáp án.