“Cha mẹ, Tiểu Liễu.” Trên mặt Chu Phàm tràn đầy ý cười, bước nhanh lên phía trước, “Ta đang chuẩn bị về nhà, sao mọi người lại đến đây?”
“A Phàm.” Tiểu Liễu vẫn như trước kia, không đợi Chu Nhất Mộc phu phụ nói chuyện đã chạy bay tới, ôm lấy chân Chu Phàm, hốc mắt đẫm lệ, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về nữa.”
Chu Phàm cười ôm Tiểu Liễu lên, hắn liếc mắt nhìn, phát hiện vòng tay màu đỏ tươi trên cổ tay Tiểu Liễu vẫn còn, lúc này mới mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, ta không phải đã nói mỗi tháng ta đều sẽ trở về sao?”
“Ta rất nhớ ngươi.” Tiểu Liễu mếu máo nói.
“Mỗi ngày ta cũng đều nhớ Tiểu Liễu.” Chu Phàm cười nói, hắn nhìn về phía cha mẹ đang đứng một bên.