“Hoài nghi suy đoán, chỉ khiến cho quân vương đi tới diệt vong.” Tiểu hài tử ngồi trên ngai vàng nói: “Thần tử phải tín nhiệm quân vương của mình, quân vương cũng phải tín nhiệm thần tử.”
“Nhưng mà sẽ luôn có thần tử phản bội quân vương, bất kể quân vương kia có anh minh thế nào.” Chu Phàm không nhịn được biện bạch nói.
“Vậy thì đợi phản bội rồi hãy nghiêm trị.” Tiểu hài tử nhướng mày nói: “Quân vương không nên sợ thần tử phản bội, mà không dám dùng bọn họ làm việc.”
Khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn cảm thấy tiểu hài tử đang an ủi mình, tất nhiên hắn nói nhiều như vậy, chỉ là muốn biết Thuyền và Phật Chủ đã nói cái gì, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hắn.
“Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì.” Tiểu hài tử nói: “Thuyền để Phật Chủ kia làm việc cho nó, mà Phật Chủ còn nhắc đến ngươi, thực ra rất dễ đoán, đây có thể là một kế hoạch bồi dưỡng ngươi của Thuyền.”