TRUYỆN FULL

[Dịch] Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 122: Huyết quan trên thuyền (2)

Lưỡi đao dài ba thước, rộng một thước... Tìm được một thanh cự đao như vậy không dễ, mà cũng không biết trong kho vũ khí của đội tuần tra có loại đao này không?

Vấn đề này chỉ có ra ngoài rồi nghĩ cách sau. Chu Phàm lại hỏi thêm vài điều về giáp đằng mộc và phù lợi kim, sau đó mới nói: “Ta muốn ngươi cho ta biết thông tin về Quỷ Nghênh Thân, chẳng hạn như cách đối phó với nó, hoặc điểm yếu chí mạng của nó?”

Chu Phàm định dùng lần giám định thứ ba để đổi lấy câu trả lời. Quỷ Nghênh Thân là Hắc Oán Quái Khiết. Dù trong tay hắn có phù lợi kim, thứ đại sát khí có thể tiêu diệt Hắc Oán Quái Khiết, nhưng không có nghĩa là hắn chắc chắn sẽ giết được chúng, vì cảnh giới của hắn vẫn còn quá thấp.

Nếu có thể nhận được thông tin quan trọng về Quỷ Nghênh Thân từ chỗ của Sương Mù, thì tình hình sẽ khác đi.

“Hóa ra ngươi phải đối phó với Quỷ Nghênh Thân.” Sương Mù gật đầu hiểu ý. “Câu hỏi này không quá giá trị, nằm trong phạm vi ta có thể chấp nhận được.”

Sương Mù cẩn thận kể lại thông tin cụ thể về Quỷ Nghênh Thân. Chu Phàm nghe mà sắc mặt ngày càng nặng nề, Quỷ Nghênh Thân còn khó nhằn hơn hắn tưởng.

Nói xong về Quỷ Nghênh Thân, Sương Mù lại ân cần khuyên: “Trong tay ngươi chỉ có một đạo phù lợi kim, muốn giết Quỷ Nghênh Thân không dễ đâu. Ta khuyên ngươi nên dùng thọ mệnh đổi lấy thêm một món bảo bối có lợi, như vậy ngươi sẽ có thêm phần chắc chắn.”

Chu Phàm không để ý đến lời chào hàng của Sương Mù, chỉ tự mình suy nghĩ.

Khi hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát lưu ly trên bàn rơi xuống, Chu Phàm thoát ra khỏi không gian Hôi Hà.

Sau khi Chu Phàm rời đi, Sương Mù liếc nhìn bảy chiếc cần câu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đối xử với hắn không tệ, nhưng như vậy thì có ích gì?”

Chu Phàm vừa mở mắt đã trở về thế giới của mình. Rất nhanh sau đó, hắn thực hóa hai món vật phẩm hư ảo từ trên chiếu cỏ.

Chu Phàm cất phù lợi kim vào túi phù, nhìn chằm chằm vào quả cầu tuyến hắc thúy trong tay. Sợi tuyến hắc thúy trông chẳng khác gì sợi tóc. Nếu không có Sương Mù giám định, hắn khó mà tưởng tượng nổi đây lại là một món pháp khí giáp trụ.

Hắn lấy một con dao găm, nhẹ nhàng rạch một vết thương nhỏ trên cánh tay trái, sau đó đưa quả cầu tuyến hắc thúy đến gần vết máu.

Tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, một sợi tuyến hắc thúy lộ ra từ trong quả cầu, đầu sợi như ngửi thấy mùi máu, lao thẳng vào vết thương.

Chu Phàm cố gắng kiềm chế ý định đập văng đầu sợi đi, để nó tự do chui vào vết thương. Khi đầu sợi vừa chui vào, cả quả cầu tuyến dường như sống lại, ngay lập tức tản ra thành một đám mây tuyến hỗn loạn, chỉ trong chớp mắt đã chui hết vào cơ thể hắn.

Một bí quyết điều khiển tuyến hắc thúy lập tức hiện lên trong đầu Chu Phàm.

Chu Phàm cởi áo, chỉ cần ý nghĩ khẽ động, tuyến hắc thúy từ khắp nơi trên cơ thể hắn chui ra, nhanh chóng đan xen thành một bộ giáp tuyến. Ở phần bụng của giáp tuyến có một phù văn phát ra ánh sáng đen mờ mờ, chính phù văn này là lõi của giáp tuyến, giúp giáp tuyến ngưng tụ thành hình.

Chu Phàm lại khẽ động ý nghĩ, ánh sáng của phù văn giáp tuyến liên tục lan ra, bao phủ cả tứ chi và đầu của hắn. Trông hắn giống như một người quái dị được bao bọc bởi những sợi tóc đen mảnh, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, các sợi tuyến lại rút khỏi đầu và tứ chi, chỉ còn lại giáp trụ che phủ thân mình.

Trên mặt Chu Phàm lộ vẻ vui mừng. Bộ giáp này nhờ vào đặc tính của tuyến hắc thúy mà có thể co giãn linh hoạt, hơn nữa chỉ cần ý nghĩ của hắn khẽ động là có thể hình thành ngay lập tức.

Nhưng không biết lực phòng ngự của nó ra sao? Trong lúc Chu Phàm đang suy nghĩ, hắn đã rút thanh đao thẳng có chuôi vòng ra. Nắm tay khẽ siết chặt, tuyến hắc thúy lập tức chui ra, bao bọc lấy nắm đấm, tạo thành một chiếc găng tay bằng tuyến mảnh.

Chu Phàm nghiêng đao chém nhẹ vào tuyến hắc thúy, nhưng tuyến hắc thúy dưới lưỡi đao sắc bén vẫn không hề hấn gì.

Chu Phàm thử dùng lực mạnh hơn, tuyến hắc thúy vẫn không bị tổn thương chút nào.

Điều này khiến Chu Phàm yên tâm hơn rất nhiều. Hắn lại thử chém nhẹ một đao vào nắm đấm của mình. Hắn không dám dùng lực quá mạnh, nếu phòng ngự của giáp đằng mộc không tốt, chém đứt nắm đấm của mình thì hắn chỉ có nước khóc.

“Choang” một tiếng, tuyến hắc thúy trên nắm đấm cứng như sắt, nhát đao nhẹ không thể làm gì được nó.

Chu Phàm thấy vậy liền tăng dần lực đạo, từng nhát đao chém xuống mu bàn tay, giữa thanh đao và tuyến hắc thúy tóe lên những tia lửa nhỏ. Đến cuối cùng, chỉ có thanh đao rung lên làm nắm đấm của hắn tê dại, còn chiếc găng tay hắc thúy vẫn nguyên vẹn như cũ.

Chu Phàm lại thử rót tiểu diễm phù vào thanh đao, chém xuống, chỉ để lại trên chiếc găng tay một vết cháy xém nông nông!

Nhưng vết đao vừa xuất hiện, tuyến hắc thúy trên chiếc găng tay đã cử động, trong nháy mắt được thay thế bằng một sợi tuyến hắc thúy mới. Điều này khiến Chu Phàm sáng mắt lên. Nó cho thấy rằng, ngay cả khi giáp trụ bị hư hỏng trong trận chiến, cũng có thể nhanh chóng được sửa chữa!

Đặc tính này rất hữu dụng, chỉ cần tuyến hắc thúy chưa bị tiêu hao hết, thì giáp trụ gần như có khả năng phục hồi vô hạn.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là giáp đằng mộc ẩn nấp trong lớp biểu bì của hắn. Nếu có Quái Khiết nào muốn nhập vào hắn, giáp trụ sẽ tự động kích hoạt để ngăn cản việc Quái Khiết âm thầm nhập vào cơ thể hắn!

Sau khi thử nghiệm xong giáp đằng mộc, Chu Phàm mặc quần áo, chỉnh trang lại một chút rồi mới ra khỏi nhà.

Vì là ban ngày, Chu Phàm không buồn ngủ lắm, nên hắn vào không gian Hôi Hà chưa được bao lâu đã tỉnh lại, chỉ ngủ hơn một tiếng.

Chu Phàm chào hỏi Lỗ Khôi một tiếng rồi tự mình đi vào kho vũ khí. Với thân phận phó đội trưởng, hắn có thể tự do ra vào nơi như kho vũ khí.

Chu Phàm đến đây tự nhiên là để tìm một thanh đao thích hợp cho phù lợi kim. Trong kho vũ khí cũng có vài thanh đao dài hơn ba thước, nhưng nếu thêm điều kiện là bề rộng một thước thì lại không có.

Chu Phàm đi một vòng vẫn không tìm thấy, đành nhíu mày đi tìm Lỗ Khôi, nói rõ yêu cầu của mình.

“Ngươi muốn tìm một thanh cự đao dài ba thước, rộng một thước?” Lỗ Khôi lộ vẻ bất lực. “A Phàm, mặc dù lực cánh tay của chúng ta không tệ, nhưng thanh đao như vậy vẫn quá cồng kềnh. Nếu ngươi muốn tấn công từ xa, hoàn toàn có thể chọn trường thương nhẹ nhàng linh hoạt hơn.”

Chu Phàm nói: “Ngươi cũng biết đao pháp của ta không tệ, ta không thể bỏ đao dùng thương được. Thanh đao thẳng trong tay này ta lại thấy không vừa ý lắm, nên muốn đổi sang một thanh đao lớn và nặng hơn. Lỗ đại ca, trong doanh địa có thanh đao nào như vậy không? Nhất định phải dài hơn ba thước, rộng hơn một thước!”

Lỗ Khôi thấy vậy không khuyên nữa, chỉ nhíu mày suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Trong kho vũ khí của đội chắc chắn là không có, nhưng ta nhớ trong doanh địa có một thanh phù hợp với yêu cầu của ngươi. Vì không có ai dùng nên nó bị bỏ trong nhà chứa đồ của doanh địa.”

“Ngươi chờ chút, ta đi lấy ra cho ngươi.” Lỗ Khôi quay người rời đi, không lâu sau đã vác một thanh cự đao trở về.

Thanh cự đao này khiến mắt Chu Phàm sáng lên. Cự đao toàn thân đen đỏ không có mũi nhọn, phần đuôi đao vuông vắn, sống đao dày, lưỡi đao mỏng. Phần lưỡi đao sắc bén có màu trắng bạc, được khắc chìm hoa văn hình mây, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Chu Phàm nhận lấy cự đao, mới phát hiện chuôi đao ngắn và nhỏ, giống như một cái đinh nhọn dài, có bốn cánh chắn đao.