Thành phố Pesot, một hơi khá hẻo lánh, có một ngôi giáo đường được xây bằng đá khối xếp chồng lên nhau, ngoại hình thô kệch, còn phải đợi mài giũa.
Chỗ bắt mắt và tinh xảo nhất bên trong là một thánh đàn, bên trên có một giá chữ thập bằng gỗ cao sừng sững cùng một hình người to lớn đang đeo giá chữ thập trên lưng.
Khổ tu sĩ Snowman đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đối diện với tượng thần, cúi đầu, nhắm mắt lại, chuyên chú cầu nguyện.
Ông ta là một người trung niên không tính là quá già nhưng đã có một vài nếp nhăn, mặc một bộ áo dài màu trắng đơn sơ không biết đã giặt qua bao nhiêu lần, để mái tóc ngắn màu nâu, trên cánh tay, bả vai, cẳng chân và bàn chân để lộ ra bên ngoài giăng đầy các vết sẹo xưa cũ.
Lúc này, có hai nam một nữ bước qua cửa giáo đường. Hai người nam đều mặc áo gió màu đen và quần dái ống đứng hoàn toàn trái ngược với cảnh vật xung quanh, chỉ có điều một người kết hợp với áo gi lê, đội mũ dạ cao, thắt nơ kiểu lễ phục, một người thì tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong. Người trước có đường nét góc cạnh, gương mặt lạnh lùng, người sau tóc đen mắt xanh, diện mạo khá đẹp, mang theo khí chất lơ đãng buông thả giống như thi sĩ.