Vọng Cổ ẩn chứa bí mật vô cùng sâu xa.
Hứa Thanh đang trầm ngâm, đúng lúc này, tiếng gọi của Nhị Ngưu từ phía dưới đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn và Thất gia.
"Lão đầu tử, Tiểu A Thanh, hai vị đừng cảm khái nữa, đã đến đây rồi, hay là chúng ta mau đi tìm bản thể của ta đi? Ta cảm nhận được bản thể của ta hiện giờ sống quá ư tự tại, thân là phân thân, ta nhìn không quen chút nào." Nhị Ngưu đứng dưới đất ngẩng đầu gọi lớn lên trời cao.
Giữa không trung, Thất gia cúi đầu lườm Nhị Ngưu một cái: "Nói nhảm gì thế, ngươi với bản thể của ngươi không phải tương thông sao? Một đầu hai cái mông mà."
Nhị Ngưu cười gượng, còn Hứa Thanh thì thần niệm bỗng nhiên lan tỏa, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Hoàng Thiên, tiếng sấm rền vang trầm đục, đó chính là âm thanh do thần niệm và ý chí của hắn va chạm tạo nên.