Mấy ngày sau, trong lúc Hứa Thanh bay nhanh, hắn bỗng nhiên dừng bước chân lại, dừng ở bên trên biển lửa, ngóng nhìn về nơi xa xăm, trong thần sắc lộ ra một tia kỳ dị.
Nơi ánh mắt của hắn nhìn tới, trong mơ hồ có tiếng nổ vang truyền ra, lực lượng pháp thuật khuếch tán, biển lửa dường như bị dẫn dắt, chậm rãi hội đến chỗ đấy, giống như đang luyện hóa gì đó.
Mà thứ khiến cho Hứa Thanh chú ý, đó là ở phía kia, hắn cảm nhận được độc cấm của chính mình.
Lần trước hắn gặp lão đầu nhân tộc ấy, mặc dù đối phương trúng độc, nhưng hiển nhiên bởi vì chưa nhiễm nhiều lắm, hơn nữa có bao tay tấm gương ngăn cách, cho nên khí tức không phải rất rõ ràng.
Nhưng bây giờ, sau khi trải qua lâu như vậy, lực lượng độc cấm đã trở nên nồng đậm hơn, đã vô pháp bị ngăn cách hoàn toàn, vì vậy đã bị Hứa Thanh cảm ứng được.