Đường đao rung động bên hông Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong đến một nơi yên tĩnh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chủ công, mạt tướng chỉ cảm thấy ớn lạnh."
Vì sao lại ớn lạnh như vậy? Lục ăn mày tới rồi sao?
Không thể nào là Lục ăn mày, nếu hắn ta muốn đến quấy rối, trực tiếp tản ra một trận ôn dịch, tất cả công nhân đều chạy không thoát.
Huống hồ, lấy thân phận và thực lực của hắn ta, không cần thiết phải xuống tay với một mỏ quặng. Hơn nữa, cũng không có khả năng dùng loại phương thức thấp kém này để quấy rối.
Cách làm của đối thủ quả thật rất thấp kém, mạo hiểm đối kháng với Địa Đầu Thần để chơi những trò bỉ ổi này.
Mã Ngũ hỏi: "Vậy người kéo xe đi đâu rồi?"
Bình thường, Mã Ngũ rất tôn kính Địa Đầu Thần, nhưng hôm nay gặp một đống chuyện, Mã Ngũ nói chuyện có chút nóng nảy.
Đến khi nhìn thấy người kéo xe, thái độ của Mã Ngũ cũng không tốt lắm: "Đại ca, bọn tôi làm ăn ở đây là để tăng nhân khí cho địa bàn của ông, ông có thể để ý một chút hay không?"
Người kéo xe nói: "Tôi có để ý, tôi thật sự có để ý, tôi lái xe vòng quanh mỏ mấy vòng, kết quả vừa đặt xe xuống, có người đã trộm xe của tôi. Tôi vội vàng tìm xe, tìm hơn một tiếng, vất vả lắm mới tìm được xe trở về, không ngờ chỉ trong chốc lát như vậy mà mỏ đã xảy ra chuyện."
Mã Ngũ không nói gì, một mình xuống núi.
Y thực sự không hiểu tại sao một Địa Đầu Thần lại kéo xe kéo? Tại sao chiếc xe này lúc nào cũng phải mang theo bên cạnh ông ta.
Cũng may Mã Ngũ kiềm chế được bản thân, không trở mặt với người kéo xe.
Ngày hôm sau, Mã Ngũ đi liên hệ bộ phận phụ tùng sửa chữa tàu hỏa, còn phải liên lạc với bên phía người mua, thời gian giao hàng lại lùi về sau.
Đến ga tàu hỏa, Mã Ngũ đưa danh sách linh kiện mà Tiểu Xuyên liệt kê ra cho trưởng ga nhìn thoáng qua, y không muốn đến Hắc Thạch Pha mua sắm, như vậy quá tốn thời gian, trực tiếp tặng cho trưởng ga chút quà, ở đây mua chút linh kiện dùng trước.
Ở cầu Hoàng Thổ này, bình thường không kiếm được khoản thu nhập thêm nào, Mã Ngũ chủ động tặng quà, trưởng ga vô cùng vui mừng, nhanh chóng gọi thợ kỹ thuật tới chuẩn bị đồ.
Thợ kỹ thuật vào kho tìm cả buổi sáng, Mã Ngũ muốn thứ gì cũng không tìm được.
Trưởng ga cau mày nói: "Không thể nào! Hai ngày trước vừa mới tháo một bộ thanh truyền cũ, hẳn là dùng được cho tàu hỏa nhỏ trên trấn."
Thợ kỹ thuật gật đầu nói: "Tôi cũng đang tìm bộ thanh truyền đó, quản kho nói ngay trong kho, tìm kiểu gì cũng không thấy."
Trưởng ga vội vàng xin lỗi: "Ngũ gia, nhân viên của tôi làm việc quá sơ suất, tôi đi xem lại, ngài tuyệt đối đừng sốt ruột."
Làm sao có thể không sốt ruột?
Lãng phí nửa ngày trời ở đây mà chẳng làm được cái gì, còn không bằng ngay từ đầu đến Hắc Thạch Pha mua sắm.
Mã Ngũ cố gắng kiềm chế sự bực bội, khách sáo hai câu với trưởng ga, đi đến khách sạn Nhân Phúc.
Đây là khách sạn duy nhất ở cầu Hoàng Thổ, người mua ở thành Lục Thủy phái một người đến ở tại khách sạn, chuyên liên lạc làm ăn với Mã Ngũ.
Mã Ngũ đến khách sạn, xin lỗi người ta, người này cũng không phải ngày đầu tiên ra ngoài làm ăn, gặp được nhân vật như Mã Ngũ, cho dù trong lòng không vui, trên mặt cũng không nên làm mất lòng nhau.
Nhưng hôm nay hắn ta gặp Mã Ngũ, nói chuyện lại không biết chừng mực: "Ngũ gia, than đá không khó mua, Hắc Thạch Pha, thành Thanh Yên, lò Khí Thủy đều có.
Chúng tôi đến đây mua than chính là vì nể mặt Ngũ gia, anh mãi không giao hàng được, rốt cuộc là có ý gì?
Không muốn làm ăn thì nói thẳng, cũng không phải chúng tôi cầu xin anh, đừng ở đây làm mất thời gian của người khác!"
Gương mặt Mã Ngũ giật giật, ngẩng đầu liếc nhìn đối phương.
Khóe mắt đối phương nứt ra, chảy máu.
"Anh, anh muốn làm gì?" Người nọ ôm mặt, kinh hãi nhìn Mã Ngũ.
Mã Ngũ đứng dậy, trong mắt lóe lên hàn quang.
Trên mỏ, một đám công nhân đang la ó:
"Hôm qua tôi khai thác được sáu đấu than, tôi không hề nói dối, nếu các người tính tiền theo năm đấu, công việc này không làm được nữa."
"Không thể bắt chẹt người ta như vậy, hôm qua tôi vì muốn tranh thêm một đấu than, cơm cũng chẳng buồn ăn, nói với tôi sổ sách bị cháy, tôi thấy các người đang muốn quỵt tiền không trả!"
"Hôm nay không làm nữa, các người nhất định phải cho một lời giải thích!"
Lý Bạn Phong lặng lẽ rời khỏi đám người, tìm một nơi vắng vẻ, giấu chìa khóa rồi trở về Tùy Thân Cư.
Ngồi trên giường một lúc, Lý Bạn Phong sắp xếp lại suy nghĩ.
Không sắp xếp thì thôi, sau khi sắp xếp xong, suy nghĩ dường như không khống chế được nữa.
Bạn Phong Ất: "Một người khai thác năm đấu than, cơ bản đã đến giới hạn rồi, tiền công chúng ta trả chỉ có nhiều hơn chứ không ít, những người này đang được voi đòi tiên, người như vậy nhất định phải trừng trị nghiêm khắc."
Bạn Phong Bính: "Nói như vậy không đúng, có người chỉ khai thác được ba đấu, lại nhận tiền năm đấu, có người khai thác được năm đấu, cũng nhận tiền năm đấu, trong lòng chắc chắn không thoải mái!"
Bạn Phong Đinh: "Vậy cũng không thể để bọn họ quấy rối, sổ sách đã mất, tiền chỉ có thể trả nhiêu đó, việc này chỉ có thể làm như vậy!"
Bạn Phong Mậu: "Cái gì gọi là chỉ có thể làm như vậy? Không sợ ít, chỉ sợ không công bằng, anh như vậy là không có trách nhiệm!"
Bạn Phong Kỷ: "Vậy anh nghĩ ra cách có trách nhiệm đi, con mẹ nó đừng chỉ biết nói mà không nghĩ đến người khác!"
Bạn Phong Canh: "Không biết nói chuyện tử tế phải không, vậy chúng ta đổi cách giao tiếp?"
Bạn Phong Giáp: "Chú ý trật tự, chú ý văn hóa, không được đánh nhau trong hội trường!"
Máy hát ở bên cạnh dỗ dành: "Chú ý trật tự, không được đánh nhau, mọi người nghe theo một mình tướng công của ta thôi."
Hồng Oánh cười nói: "Đây chẳng phải đều là tướng công của ngươi sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bình thường chỉ có thể nghe thấy hai ba Thất Lang cãi nhau, sao hôm nay lại lòi ra nhiều như vậy?"
Máy hát cũng cảm thấy kỳ lạ: "Không chỉ nhiều hơn trước kia, còn lộn xộn hơn trước kia, lộn xộn đến mức không có chút quy tắc nào, giống như là trúng kỹ pháp, nhưng lại không nói rõ được là kỹ pháp của đạo môn nào."
Lý Bạn Phong hỏi nương tử: "Có loạn tu không?"
Nương tử ngây người một lúc, Lý Bạn Phong dường như đã trở lại bình thường, nhưng hắn hồi phục hơi nhanh.
Tùng tùng tùng!
"Loạn tu? Tiểu thiếp chưa từng nghe nói đến đạo môn này."
"Có lẽ không gọi là loạn tu, có lẽ là một đạo môn khác." Trong lúc nói chuyện, gương mặt Lý Bạn Phong có chút méo mó.
Máy hát lo lắng: "Tướng công à, chàng đừng vội, từ từ rồi tính."
"Ta không vội." Lý Bạn Phong xoa xoa má: "Nhưng trật tự hội trường có chút hỗn loạn."