Chương 143: Làm đến ngất luôn
Mặc Bạch: Ta nghĩ ngươi không cần phải lo lắng đâu, đối phương dám làm như vậy chắc chắn là đã có chỗ dựa.
Thanh Nguyệt: Ngươi nói cũng đúng, chỉ có thể chúc hắn ta an toàn! Đáng tiếc, đọc bảy, tám vạn chữ vèo cái là xong, nếu lại có thêm ba vạn chữ thì càng tốt!
Sắc mặt Lữ Mặc Bạch có chút xanh.
Hắn ta mất thời gian cả một ngày mới có thể gõ ra nhiều chữ như vậy, vậy mà vẫn cảm thấy không đủ?
Mặc Bạch: Bảy, tám vạn cũng đã rất nhiều rồi, còn chưa đủ sao?
Thanh Nguyệt: Ta cũng biết ta có hơi tham lam, nhưng ta vẫn muốn đọc! Không đọc thì buổi tối không ngủ được, thật phiền toái!
Mặc Bạch: Ta có linh cảm, ngươi sẽ cầu được ước thấy!
Thanh Nguyệt: Mượn lời may mắn của ngươi vậy.
Sau khi dừng liên lạc, Lữ Mặc Bạch vươn hai tay run rẩy đi tới trước máy tính.
"Nếu Thanh Nguyệt muốn đọc, vậy ta sẽ cho ngươi đọc!"
Sau đó hắn ta lại một lần nữa thể hiện kỹ năng tuyệt vời của mình, đầu ngón tay gõ lạch cạch ở trên bàn phím.
Thế là ba vạn từ mới ra lò.
Mọi người đều phục rồi.
"Tác giả này thật lợi hại, lại gõ ra ba vạn chữ!"
"Mười vạn chữ rồi, ngón tay hắn ta không bị chuột rút sao?"
"Mấu chốt là viết vừa nhanh vừa hay!"
"Trong giới văn học mạng, ta nguyện tôn ngươi là mạnh nhất!"
Nhưng lúc này, tác giả nhỏ Lữ Mặc Bạch ở đằng sau chỉ muốn được người trong lòng tán thưởng.
Lại run rẩy cầm lấy điện thoại di động lên, phát hiện người trong lòng gửi tin nhắn wechat.
Thanh Nguyệt: Ha ha, lại có ba vạn từ, có thể thoải mái mà đọc rồi! Thật là vui!
Vui quá! Vui quá!
Lữ Mặc Bạch cũng vui vẻ theo, cảm giác tất cả cái giá mà mình phải trả rất xứng đáng!
Nhưng cũng nên nghỉ ngơi thôi, nếu không hắn ta có thể sẽ mệt chết mất.
Mặc Bạch: Ngươi vui vẻ là được rồi! Thanh Nguyệt, ta chuẩn bị đi nghỉ ngơi, có một câu muốn nói với ngươi!
Thanh Nguyệt: Câu gì?
Mặc Bạch: Đai áo rộng dần không hận ý, vì ai cam nỗi thân tiều tụy!
Thanh Nguyệt: ...
Sau đó, ôm tình yêu hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ ...
Sau đó dưới sự "thúc giục" của Lâm Bắc Phàm, liên tục hai ngày Lữ Mặc Bạch đã gõ ra mười vạn chữ, mỗi ngày khoảng mười vạn chữ.
Vì vậy, cuốn sách này cũng trở nên ngày càng hot, xuất hiện rất nhiều chương mới.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
“Ta đường đường là long vương!"
"Vậy mà lại dám tự xưng là long vương? Xem ra chắc là cũng có năng lực, ngươi có bản lĩnh gì?"
“Ta biết nhếch miệng!”
"Ta đường đường là long vương, ngươi dám bắt nạt ta sao?"
"Ta bắt nạt ngươi đó thì làm sao?
"Đủ rồi! Nếu ngươi tiếp tục ép ta nữa, nếu ngươi tiếp tục ép ta..."
"Ta ép ngươi đó thì làm sao?"
“Ngươi tiếp tục ép ta nữa thì ta sẽ đi rót nước rửa chân cho ngươi, ta rửa nát hai chân của ngươi!”
"Thời hạn ba năm đã đến rồi! Thành Rửa Chân, cung nghênh long vương!"
"Long vương, mau đi rót nước rửa chân đi!"
Bị chơi cho một vố ra trò.
Long vương Triệu Thiên thật sự đã bị chọc tức đến mức tự kỷ rồi.
Tác giả của cuốn sách cũng đang trở nên hot hơn.
Tuy nhiên mười vạn từ mỗi ngày trong nhiều ngày liên tiếp, cường độ lao động này cũng thật là lớn.
Rất nhiều lập trình viên đã đột tử vì điều này.
Lúc này, tinh thần của tác giả tiểu thuyết Lữ Mặc Bạch đã gần đến bờ vực sụp đổ, hai tay cũng không nghe sai khiến nữa rồi.
Thế nhưng, dưới sự "thúc giục" của Lâm Bắc Phàm, đối phương lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, lại một lần nữa bò tới trước bàn máy tính, vươn hai tay run rẩy ra.
Lúc này, tay của hắn ta bị trợ lý bắt được, lo lắng nói: "Ông chủ, ngươi không thể viết nữa, nếu viết tiếp nữa thì ngươi sẽ mất mạng đó!"
Hai mắt của Lữ Mặc Bạch đỏ bừng: "Không cần quan tâm đến ta, ta có thể gõ thêm ba vạn chữ nữa! Sau khi gõ xong ta sẽ đi nghỉ ngơi!"
"Ông chủ, ngươi viết cái này cũng không kiếm tiền, vì sao lại liều mạng như vậy?"
"Ta cũng không biết... Đây có lẽ chính là sức mạnh của tình yêu!"
Nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp kia, trong lòng Lữ Mặc Bạch lại tràn ngập động lực, vì kiếp trước không có cơ hội, kiếp này ta nhất định phải vì ngươi mà đánh đổi tất cả!
"Thân thể của ta có hơi không nghe theo sự sai khiến, phiền ngươi đỡ ta đến trước bàn máy tính, cảm ơn!"
Rốt cục trợ lý cũng không thể nhìn nổi nữa: "Ông chủ, tình trạng này của ngươi thật sự không được! Như vậy đi, ông chủ, ngươi nói bằng miệng đi ta sẽ giúp ngươi gõ chữ!"
Lữ Mặc Bạch kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi gõ chữ giúp ta sao?"
Trợ lý gật đầu: "Tốc độ của ta có thể chậm một chút, nhưng vẫn tốt hơn so với người đang mệt gần chết! Ta cũng không muốn đổi ông chủ đâu!"
"Cũng được, ta nói ngươi gõ!"
Trợ lý đỡ Lữ Mặc Bạch ngồi xuống sô pha, còn hắn ta thì đến ngồi trước bàn máy tính.
“Ông chủ, được rồi, ngươi nói đi!”
“Ông chủ, có thể nói rồi!”
"Ông chủ..."
Một tiếng bịch truyền đến, Lữ Mặc Bạch đã ngất đi.
"Ông chủ, có chuyện gì với ngươi vậy? Đừng dọa ta..."
Vì thế, Lữ Mặc Bạch được trợ lý vội vàng đưa đến bệnh viện.
Chỉ có điện thoại di động rơi trên ghế sô pha, phát ra ánh sáng.
Thanh Nguyệt: Hai giờ trôi qua rồi, vẫn không thấy cập nhật, có vẻ như tác giả này định nuốt lời!
Thanh Nguyệt: Cập nhật ngày hôm nay không đủ!
Thanh Nguyệt: Sao nửa ngày rồi mà ngươi vẫn không để ý đến người ta, có phải là có việc gì không?
Thanh Nguyệt: Trả lời một tiếng đi!