TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 142: Ta cảm thấy cũng được mà

Chương 142: Tìm ra ta trước đi rồi nói tiếp!

Trong video, Lâm Bắc Phàm đứng ở giữa phòng làm việc, cả người trông có vẻ khá là nặng nề.

"Cái tên này... Rốt cuộc đang làm gì vậy?" Long vương Triệu Thiên ngứa ngáy khó chịu.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Ai da! Người này vừa kết hôn, rất dễ thiếu canxi!"

Long vương Triệu Thiên trực tiếp ngơ ra luôn rồi: "Người này rốt cuộc đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu lời hắn nói?"

Lúc này, Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói với vẻ nặng nề: "Thường xuyên quỳ bàn phím, xương cốt lỏng lẻo, cơ thắt lưng bị thương, luôn không thể đứng dậy được!"

Long vương Triệu Thiên: "Hửm?"

"Buổi tối còn mất ngủ mơ nhiều, thường xuyên không được ngủ ngon!"

Long vương Triệu Thiên: "Hửm?"

"Ban ngày là nam tử hán, trông giống nam tử nan (nam tử khó)!"

Long vương Triệu Thiên: "Ừm?"

Hình như hắn ta có chút cảm giác đồng cảm.

Trước đây hắn ta ở rể, địa vị trong gia đình không cao, thường xuyên đi rót nước rửa chân cho vợ nên vô cùng thấu hiểu.

"Không nghĩ tới Lâm Bắc Phàm ngươi cũng là một người bị viêm khí quản, là một tên sợ vợ!"

Long vương Triệu Thiên thầm cười ha ha, cảm giác trong lòng cân bằng hơn nhiều rồi!

Nhưng...

Hình như bây giờ Lâm Bắc Phàm vẫn chưa kết hôn mà!

Hắn nói những lời này là có ý gì?

Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm xốc lại tinh thần: "Nhưng bây giờ đã tốt rồi!"

Long vương Triệu Thiên: "Ừm? Tốt rồi? Cái gì tốt rồi?"

Trong video, Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: "Từ khi đọc ở rể long vương, thắt lưng không mỏi, chân không đau nữa, đi lại cũng có sức hơn, cả người đều có tinh thần hơn nhiều rồi!"

Long vương Triệu Thiên: "Mẹ kiếp! Đọc cuốn tiểu thuyết này có hiệu quả lớn như vậy sao? Tại sao?"

Hắn ta rất tò mò, đưa điện thoại đến gần hơn.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm soạt một tiếng, kích động đứng lên, lớn tiếng nói: "Ngay cả người thiếu canxi như long vương cũng có thể quỳ xuống để sống tiếp, vậy chúng ta còn có tư cách gì mà không đứng lên?"

Long vương Triệu Thiên: "Phụt!"

Tâm trạng trực tiếp bùng nổ: "Được lắm Lâm Bắc Phàm, mẹ nó, ngươi đang châm chọc ta sao!"

"Mỉa mai ta thiếu canxi! Mỉa mai ta không thể đứng dậy! Mẹ nó, đồ khốn..."

Phía sau đều là những lời chửi thề không thể công bố!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Đàn ông muốn bổ sung canxi thì phải đọc cái này! Ở rể long vương chứa lượng canxi cao, đọc một lần như đọc năm lần!"

Long vương Triệu Thiên: "Phụt!"

Sau đó, Lâm Bắc Phàm vẫn cứ tiếp tục lải nhải.

"Đọc một lần, tiếp thêm sinh lực!"

Long vương Triệu Thiên: "Phụt!"

"Đọc hai lần sẽ không bao giờ mệt mỏi!"

Long vương Triệu Thiên: "Phụt!"

"Đọc ba lần, trường sinh bất lão!"

Long vương Triệu Thiên: "Sặc!"

"Từ sau khi đọc quyển sách này, mẹ sẽ không phải lo ta thiếu canxi nữa!"

Long vương Triệu Thiên: "Sặc!"

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm cầm lấy máy tính bảng, lật đến trang tiểu thuyết, mỉm cười.

"Ở rể long vương, chúng ta vẫn luôn đọc nó!"

Long vương Triệu Thiên: "Phụt phụt phụt!"

Hộc ra ba lít máu, cả người đều sụp đổ cả rồi!

Bên kia, Lâm Bắc Phàm chờ đợi đến mức ngứa ngáy khó chịu: "Thế nào, có phản hồi gì không?"

Ngô Ca vô cùng cạn lời nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm.

Còn muốn người ta phản hồi cái gì?

Bây giờ hắn ta không sụp đổ đã là rất tốt rồi!

Lắc đầu: "Không, có thể đi đọc tiểu thuyết rồi!"

"Thật đáng tiếc!" Lâm Bắc Phàm tiếc nuối.

Vì thế, hai người tiếp tục đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng phát ra nụ cười ha ha đầy từ ái, tâm trạng vô cùng tốt.

Mà lúc này, bởi vì Lữ Mặc Bạch lại đăng lên bảy, tám vạn chữ nên toàn bộ cộng đồng mạng đều trở nên hưng phấn hẳn lên.

"Tác giả của cuốn tiểu thuyết này quá mạnh mẽ! Hôm qua hơn mười vạn chữ, hôm nay lại đăng lên bảy, tám vạn chữ!"

"Lại có thể sảng khoái một ngày rồi! Ha ha!"

“Thật sự quá mạnh, đây đúng là máy đánh chữ!”

"Không có tiền mà còn cố gắng như vậy, đây mới là tác giả nhỏ của thời đại mới! Nói thật, mọi người, ta đã khóc rồi này!"

"Các ngươi có ai biết địa chỉ của tác giả này không? Không phải là gửi lưỡi dao, mà là muốn thưởng cho hắn ta một chút!"

"Nếu như các tác giả khác đều cố gắng như hắn ta thì ta thật hạnh phúc biết bao?"

Lữ Mặc Bạch yên lặng nhìn màn hình, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

"Thanh Nguyệt, hẳn là ngươi đã thấy rồi chứ? Đó là tất cả những gì ta đã làm cho ngươi!"

Hắn ta cầm điện thoại di động của mình với bàn tay run rẩy.

Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ngươi thấy rồi chứ, tác giả nhỏ kia lại đăng lên bảy, tám vạn chữ rồi.

Thanh Nguyệt: Thấy rồi! Ta cảm thấy rất hạnh phúc, ngày hôm qua ta muốn đọc thêm bảy, tám vạn chữ mới, kết quả ngày hôm nay hắn ta đã gõ ra bảy, tám vạn từ, tác giả nhỏ này thật là hiểu lòng người mà!

Lữ Mặc Bạch mỉm cười, hắn ta không phải là hiểu lòng người, mà là ở bên ngươi, quan tâm đến ngươi trong mọi khoảnh khắc.

Mặc Bạch: Đúng rồi, long vương kia không làm phiền ngươi nữa chứ?

Thanh Nguyệt: Không, bây giờ hắn ta đang bận xử lý chuyện phiền lòng này rồi, ha ha!

Lữ Mặc Bạch lại mỉm cười, không có là tốt nhất!

Nếu không, xem ta hành chết ngươi không!

Thanh Nguyệt: Nhưng ta hơi lo lắng về tác giả nhỏ đó, ta sợ long vương sẽ làm ra chuyện gì đó!

Lữ Mặc Bạch lại mỉm cười, chỉ dựa vào hắn ta?

Tìm ra ta trước đi rồi nói tiếp!