Chương 130: Ta xin hộ hắn
Lãnh Thanh Nguyệt phát hiện Lâm Bắc Phàm không những có tài mà còn cực kì hài hước nữa.
Một người vừa tài năng vừa hài hước như hắn đã hoàn toàn chinh phục được nàng.
Trò chuyện với Lâm Bắc Phàm vui thật đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt nhịn không được, nàng muốn trò chuyện thêm lúc nữa.
Lúc này, trợ lí của nàng bước vào: “Lãnh tiểu thư, giờ chúng ta đã đến quảng trường Giang Bắc rồi! Hoạt động sắp bắt đầu, ngươi xem có cần chuẩn bị gì không?’
Lãnh Thanh Nguyệt chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Giờ ta không rảnh, lùi lịch lại đi!”
Trợ lí kinh ngạc: “Nhưng mà chúng ta đã kí hợp đồng rồi, giờ mà lùi lịch là phải bồi thường tiền đấy”
Lãnh Thanh Nguyệt thản nhiên nói: “Bồi thường thì bồi thường!”
“Vâng, Lãnh tiểu thư!” Trợ lí chỉ đành cười khổ.
Cũng chỉ có vị đại tiểu thư như ngươi mới ngông cuồng như vậy thôi.
Giải quyết với trợ lí xong, Lãnh Thanh Nguyệt lại tiếp tục trò chuyện với Lâm Bắc Phàm, nói hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Tuy nhiên đúng lúc đó, nàng nhận được một lời mời kết bạn.
Ban đầu Lãnh Thanh Nguyệt đang định ngó lơ, nhưng lời mời kết bạn còn đi kèm một cái note khiến nàng kinh ngạc.
Bởi kì cái note đó là một bài thơ nàng cực kì quen thuộc.
Thứ nhất, tốt nhất là không gặp nhau, như vậy sẽ không phải yêu nhau!
Thứ hai, tốt nhất là không biết nhau, như vậy sẽ không phải nhớ nhau!
Lãnh Thanh Nguyệt đọc một cách nghiêm túc, phát hiện đó chính là thơ mà Lâm Bắc Phàm viết cho nàng, một chữ cũng không sai. Trước đó nàng từng lên mạng tra và không tìm thấy bài thơ nào như thế, nó hoàn toàn do Lâm Bắc Phàm sáng tác.
Mà giờ nó lại xuất hiện trong note của một người đàn ông xa lạ.
Đúng là hết sức kì lạ!
Chính chủ đang ở ngay đây, Lãnh Thanh Nguyệt bèn hỏi.
Lãnh Thanh Nguyệt: Bài thơ “Tốt nhất đừng gặp nhau của ngươi” là do ngươi tự sáng tác à?
Lâm Bắc Phàm: Bài đó là do ta sáng tác, sao ngươi lại hỏi như vậy?
Lâm Bắc Phàm: Có phải ngươi nhìn thấy nó từ chỗ người khác hay không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Ừ! Một tháng nay cứ có người muốn kết bạn wechat với ta! Hắn ta cũng có tài lắm, mỗi một lần viết note đều là một bài thơ khác nhau, rất hay!
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Cuối cùng nam chính thứ năm cũng xuất hiện!
Đã thế còn lấy thơ của ta để tán nữ nhân của ta cơ à?
To gan đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt: Cơ mà ta không biết người đó là ai nên không đồng ý!
Nàng không chỉ là một nghệ sĩ mà còn là nhân vật quan trọng của Lãnh gia cho nên rất cẩn thận trong việc kết bạn.
Mặc dù nàng rất thích những người có tài song nàng không hề ngốc.
Nàng không biết gì về đối phương, sao có thể kết bạn với hắn ta chỉ qua mấy câu thơ?
Hơn nữa cách một cái điện thoại, ai mà biết được đối phương có tài thật hay không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Mới nãy hắn ta lại gửi lời mời kết bạn, còn dùng bài thơ đó của ngươi!
Lâm Bắc Phàm: Đó là bài thơ mà ta tự viết! Cơ mà có một lần lúc dọn dẹp vệ sinh, bản thảo của ta đã bị mất, chắc là đã có người nhặt được!
Lãnh Thanh Nguyệt kinh ngạc!
Nếu như những bài thơ đó đều do Lâm Bắc Phàm viết thì tài năng của hắn còn ghê gớm hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng!
Lãnh Thanh Nguyệt: Vậy sao? Ta không dám tin đấy!
Lâm Bắc Phàm: Ngươi có thể kiểm tra mà!
Lãnh Thanh Nguyệt: Thế ta kiểm tra nhé!
Lãnh Thanh Nguyệt: Tằng kinh thương hải nan vi thủy, câu tiếp theo!
Lâm Bắc Phàm: Trừ khước vu sơn bất thị vân.
Lãnh Thanh Nguyệt: Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ.
Lâm Bắc Phàm: Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Lãnh Thanh Nguyệt: Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.
Lâm Bắc Phàm: Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, tức thượng tâm đầu.
Lãnh Thanh Nguyệt: Tình bất tri sở khởi.
Lâm Bắc Phàm: Nhất vãng tình thâm.
Dù Lãnh Thanh Nguyệt nói câu thơ nào thì Lâm Bắc Phàm cũng nhanh chóng đáp đúng.
Lần này thì nàng đã tin mấy bài thơ này đều do Lâm Bắc Phàm viết thật.
Bởi vì khi mà đối phương không hề biết gì cả nhưng vẫn đọc đúng thơ, một chữ cũng không sai.
Nếu không phải hắn viết thì là ai viết chứ?
Lãnh Thanh Nguyệt lại càng bội phục Lâm Bắc Phàm hơn, trong lòng nàng lại càng phẫn nộ với người khác.
Nàng ghét nhất là bị lừa dối, càng ghét những kẻ đạo văn!
Hiện giờ lại có người dám lấy thơ của Lâm Bắc Phàm để cưa cẩm nàng!
Đúng là không biết xấu hổ!
Làm gì có cái lí ấy!
Lãnh Thiên Nguyệt: Người này là một tên đạo văn! Một kẻ lừa đảo! Hắn ta dám trộm thơ của ngươi để đi lừa người khác, đúng là quá ghê tởm! Đừng để ta biết được hắn ta là ai, bằng không ta nhất định sẽ cho hắn ta một bài học! (phẫn nộ.jpg)
Lâm Bắc Phàm bật cười, ngươi nói đúng lắm!
Đối phương đích thực là một tên đạo văn, hắn ta đã trộm đồ của ta để đi lừa người khác, lại còn lừa cả chính bản thân mình.
Lâm Bắc Phàm: Trên thế giới này loại người nào chẳng có, chúng ta không nên tức giận vì những người như thế, không đáng đâu!
Lãnh Thanh Nguyệt: Nhưng mà ta bực mình lắm! (phẫn nộ.jpg) (phẫn nộ.jpg) (phẫn nộ.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Ngươi gửi id wechat của hắn ta cho ta được không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi muốn làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Ta muốn nói cho hắn ta là đừng có phát tán thơ của ta lung tung nữa!
Lãnh Thanh Nguyệt: Mỗi vậy thôi á?
Lâm Bắc Phàm: Ừ!
Lãnh Thanh Nguyệt: Theo ta thấy thì tốt nhất là ngươi cho hắn ta vào tù mà tự kiểm điểm xem xét lại bản thân đi!
Lâm Bắc Phàm: Có nhất thiết phải vậy không (đổ mồ hôi.jpg)
Lãnh Thanh Nguyệt: Phải vậy chứ! Bằng không thì đối phương sẽ vĩnh viễn không biết sai đâu!