TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 164: Ngươi đoán xem

Chương 164: Ngươi đoán xem

Mặc Bạch: Ta thấy chắc là hắn ta mệt quá đấy!

Mặc Bạch: Ngày nào cũng mười vạn từ, cơ thể có bằng sắt cũng không chịu nổi!

Thanh Nguyệt: Ngươi nói vậy cũng có lí! Đúng là đáng tiếc thật, không thể đọc quyển sách đó tiếp rồi!

Mặc Bạch: Ta có dự cảm rằng ước nguyện của ngươi sẽ thành hiện thực nhanh thôi!

Thanh Nguyệt: Thật sao? Ta không cần mười vạn từ mỗi ngày đâu, chỉ cần mỗi ngày có năm vạn từ là ta đã vui rồi!

Thanh Nguyệt: Ta chỉ mong tác giả viết tiếp, đừng có từ bỏ!

Lữ Mặc Bạch cảm động đến mức rưng rưng nước mắt: “Thanh Nguyệt, ngươi thật chu đáo!”

Mỗi ngày năm vạn từ với hắn ta mà nói thì cũng khó đấy, nhưng mà hắn ta có thể hoàn thành được!

Thanh Nguyệt quan tâm hắn ta đến vậy, đối xử với hắn ta tốt đến vậy, mỗi ngày hắn ta viết năm vạn từ thì có hề gì?

Giờ hắn ta đang không ở bên nàng, chỉ có thể dùng văn chương để mang đến niềm vui cho nàng thôi.

Mặc Bạch: À đúng rồi, Thanh Nguyệt này, ngươi thích nhạc gì?

Hắn ta đang định debut ở nước Phiêu Lượng, đang chuẩn bị vài ca khúc mà hát cái là toàn cầu sẽ chấn động.

Thế nhưng hiện giờ hắn ta lại hơi do dự trên lĩnh vực âm nhạc này, hắn ta không biết phải chọn bài nào để làm bài hát chính.

Thanh Nguyệt là một ca sĩ trong hiện thực, nàng có nghiên cứu về âm nhạc.

Hắn ta muốn hát một bài hát mà nàng thích, như vậy thì khoảng cách giữa hai người sẽ được kéo gần hơn!

Thanh Nguyệt: Ta thích nhạc gì à?

Thanh Nguyệt: Thế thì nhiều lắm, mỗi thứ một tí! Nhất là những dòng nhạc truyền thống, đó là dòng nhạc sở trường của ta!

Thanh Nguyệt: Hi hi! Ngươi có thể đoán được nghề nghiệp của ta chứ?

Thanh Nguyệt: Ngươi mà đoán đúng thì ta sẽ có thưởng cho ngươi!

“Đồ ngốc này! Ta biết tỏng ngươi làm nghề gì từ lâu rồi!”

“Lại còn bảo ta đoán nữa, đúng là một cô gái ngây thơ!”

Lữ Mặc Bạch khẽ mỉm cười, dường như hắn ta có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô gái ấy đứng ngay trước mặt và nói những câu âu yếm với hắn ta.

Hắn ta phát hiện Lãnh Thanh Nguyệt trên wechat càng chủ động hơn, càng thật hơn, không giống vẻ lạnh lùng bình thường của nàng.

Mặc Bạch: Nghe ngươi nói vậy thì ta đoán ngươi là một cô giáo âm nhạc nhỉ?

Thanh Nguyệt: Sai rồi, đoán tiếp đi!

Mặc Bạch: Thế thì chắc là chơi nhạc cụ rồi, hoặc là cô giáo dạy nhảy!

Thanh Nguyệt: Vẫn chưa đúng, ngươi đoán tiếp đi!

Mặc Bạch: Ta không đoán được!

Thanh Nguyệt: Ngươi ngốc quá mà!

“A!” Lữ Mặc Bạch lại si mê.

Câu mắng yêu này của nàng đúng là quá hay!

Hắn ta thích vô cùng.

Thanh Nguyệt: Coi ngươi thế này chắc không đoán được đâu! Thôi để giờ ta nói cho ngươi, hiện giờ ta đang làm ca sĩ, ca sĩ chuyên nghiệp ấy, có phải rất lợi hại không?

Mặc Bạch: (lợi hại.jpg) (lợi hại.jpg) (lợi hại.jpg)

Thanh Nguyệt: Hi hi! Cũng không phải quá lợi hại đâu, còn nhiều ca sĩ giỏi hơn ta lắm! Cơ mà nếu mà so sánh với bọn họ thì ta được yêu thích hơn thôi! Ai bảo ta là một cô gái nhỏ xinh đẹp chứ!

Lữ Mặc Bạch thầm nói: Ngươi không phải cô gái nhỏ xinh đẹp mà là một đại mĩ nữ!

Chứ không sao kiếp trước ta lại mê mệt ngươi đến thế!

Đời này không phải ngươi thì ta sẽ không lấy vợ!

Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, nếu ngươi đã là một ca sĩ thì ngươi cho ta chút ý kiến được không? Ngươi thích những bài hát như thế nào, hoặc là ngươi thích nhạc như thế nào?

Thanh Nguyệt: Ngươi hỏi cái này làm gì?

Mặc Bạch: Bởi dạo này ta đang tìm nhạc để nghe, không tìm được bài nào hay hết nên muốn nghe thử ý kiến của người chuyên nghiệp!

Thanh Nguyệt: Ra là vậy…

Thanh Nguyệt: Hay là ngươi đoán tiếp đi! Đoán trúng có thưởng nhé!

“Lại nữa hả? Ngươi đúng là một cô gái tinh nghịch mà!”

Lữ Mặc Bạch lắc đầu cười, hắn ta nhận ra cứ lúc nào trò chuyện với Thanh Nguyệt là tâm trạng sẽ tốt lên.

Mặc Bạch: Tài năng văn học của ngươi rốt cuộc đỉnh cao đến mức độ nào, thơ ca nhạc phú đều tinh thông, ta đoán ngươi thích những dòng nhạc cổ điển, tĩnh lặng, như kiểu dân ca hoặc là cổ phong chẳng hạn!

Mặc Bạch: Ta đoán có đúng không?

Thanh Nguyệt: Không đúng!

“Không đúng á?” Lữ Mặc Bạch kinh ngạc.

Trong ấn tượng của hắn ta thì mỗi khi xuất hiện, Lãnh Thanh Nguyệt thường mặc Hán phục.

Một bộ Hán phục trắng tinh kèm với gương mặt lạnh lùng và những ca khúc cổ phong uyển chuyển động lòng người, trông chẳng khác gì tiên nữ trên cung trăng.

Thế nên nàng mới được gọi là nữ thần mặt trăng!

Nhưng bây giờ hắn ta lại đoán sai?

Mặc Bạch: Thế ta đoán ngươi thích mấy bài hát về tình yêu, hơi bi thương một chút, hoặc là những bài hát chữa lành!

Thanh Nguyệt: Vẫn không đúng, ngươi đoán lại đi!

“Vẫn không đúng á?” Lữ Mặc Bạch lại kinh ngạc.

Trừ nhạc cổ phong ra thì Lãnh Thanh Nguyệt hay hát những bài hát về tình yêu.

Hơn nữa đa phần những bài hát về tình yêu đều được nàng hát một cách rất có tình cảm.

Chứng tỏ nàng có cảm giác đặc biệt với những bài hát như vậy.

Cơ mà kết quả hắn ta lại vẫn đoán sai?

Mặc Bạch: Thế thì ta không đoán được đâu! Ngươi nói cho ta biết đi!

Thanh Nguyệt: Hi hi! Không đoán được chứ gì?

Thanh Nguyệt: Thực ra ta thích những bài hát cảm động, tiết tấu càng mạnh ta càng thích! Tốt nhất là mấy bài kiểu cứ nghe mãi nghe mãi, nghe mà muốn nhảy nhót lên luôn ấy! Ngươi có hiểu ý của ta không?

“Đậu má!” Lữ Mặc Bạch kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Hắn ta thực sự không ngờ tới luôn!

Trong lòng hắn ta, Lãnh Thanh Nguyệt là một nữ thần an tĩnh, nữ thần ấy lại thích những bài hát có tiết tấu mạnh ư!

Đã thế còn phải là những bài nghe cái là muốn nhảy nhót!