Chương 132: Mặc Bạch
Bị đàn ông quấn lấy sao?
Có phải là Lâm Bắc Phàm không?
Trong lòng hắn ta trở nên căng thẳng, suýt nữa đã nói ra những lời này rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút thì phát hiện ra không khả thi cho lắm.
Ở kiếp trước, hai người họ gặp nhau ở đại hội thơ ca vào một năm sau.
Bây giờ, Lâm Bắc Phàm vẫn đang tùy ý phát triển ở thành phố Ma Hải, không có chút tiếng tăm nào, làm gì có cơ hội tiếp xúc với Lãnh Thanh Nguyệt.
Nhưng không cần biết có phải Lâm Bắc Phàm hay không, những người đàn ông khác tiếp xúc với nữ nhân của hắn ta cũng sẽ khiến hắn ta vô cùng chán ghét và phiền lòng.
Mặc Bạch: Đó là ai vậy?
Thanh Nguyệt: Nói rồi thì ngươi cũng không biết, không nói nữa!
Mặc Bạch: Nói đi mà, dù sao thì ta và ngươi cũng không quen biết, coi như là giải quyết phiền não đi!
Thanh Nguyệt: Nói cũng đúng, người này tên là Triệu Thiên, là một tên vô cùng đáng ghét!
Mặc Bạch ở bên kia điện thoại nhíu mày.
"Triệu Thiên? Cái tên nghe qua cũng hơi quen..."
Hắn ta nhớ tới một người ở kiếp trước, một người đàn ông được người khác gọi là long vương!
Mặc dù hắn ta có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn ta thực sự là một thanh niên rất giỏi giang.
Cả nền tảng gia đình và năng lực cá nhân đều rất nổi bật.
Điều quan trọng nhất chính là hắn ta còn là kẻ địch của Lâm Bắc Phàm.
Ở kiếp trước, hai người bọn họ liên hợp lại với mấy thanh niên ưu tú khác, cùng nhau đối phó với Lâm Bắc Phàm.
Chỉ tiếc là Lâm Bắc Phàm quá khủng bố, cho nên tất cả mọi người đều thất bại.
Chẳng lẽ tên khốn kiếp kia đào góc tường của ta?
Nhưng lại cảm thấy không khả thi cho lắm.
Bởi vì giữa hắn ta và Lãnh Thanh Nguyệt chắc là không có liên quan gì với nhau.
Hơn nữa, cái tên Triệu Thiên này thật sự quá bình thường, tìm bừa trên mạng cũng có mấy trăm nghìn, chắc là không phải.
Mặc Bạch: Hắn ta là người như thế nào?
Thanh Nguyệt: Nói như thế nào đây nhỉ...
Thanh Nguyệt: Hắn ta là một người vô cùng tự luyến, cực kỳ kênh kiệu và kiêu ngạo!
Trong lòng Lữ Mặc Bạch căng thẳng vô cùng.
Người mà hắn ta quen biết cũng vô cùng tự luyến, cực kỳ kênh kiệu và kiêu ngạo, giống như cả thế giới chỉ có mình hắn ta là lợi hại nhất vậy!
Thanh Nguyệt: Mỗi lần gặp, hắn ta luôn dẫn theo một đám vệ sĩ mặc áo đen xuất hiện, phong tỏa cầu đường, đâu đâu cũng đều phong tỏa hết! Ngay cả chó đi ngang qua cũng bị ăn hai cái tát, giống như là sợ người khác không biết vậy đó!
Trong lòng Lữ Mặc Bạch lại căng thẳng.
Mỗi lần người kia xuất hiện cũng đều dẫn theo một đám người mặc áo đen, còn phô trương hơn cả rất nhiều đại minh tinh bây giờ, kênh kiệu vô cùng!
Thanh Nguyệt: Hơn nữa, giá trị vũ lực của người kia còn rất cao!
Thanh Nguyệt: Ta đã từng tận mắt chứng kiến một mình hắn ta đánh nhau với mấy tên to con lực lưỡng mà không cần tốn nhiều công sức!
Trong lòng Lữ Mặc Bạch lại căng như dây đàn hơn.
Người mà hắn ta quen biết cũng có giá trị vũ lực vô cùng cao!
Tay không đối phó mấy chục người hoàn toàn không thành vấn đề, là một trong số ít người có thể tạo thành uy hiếp đối với Lâm Bắc Phàm!
Thanh Nguyệt: Điều đáng ghét nhất là hắn ta đã có vợ rồi mà vẫn còn đến tán tỉnh ta!
Trong lòng Lữ Mặc Bạch lại căng thẳng hơn nữa.
Người kia cũng có vợ rồi, chỉ là không thân thiện với hắn ta một chút nào, thường bảo hắn ta đi đổ nước rửa chân!
Thanh Nguyệt: Sau khi bị ta từ chối nhiều lần, lại còn nói một cách vô cùng tự luyến, chỉ có nữ nhân như ngươi mới xứng với ta, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Giống như thuốc dán da chó, vẩy thế nào cũng không rơi xuống!
Lữ Mặc Bạch cười ha hả.
Trong lòng hắn ta đã khẳng định tám phần nam nhân mà Lãnh Thanh Nguyệt nói chính là người trong trí nhớ của hắn ta.
Nhưng cần phải xác nhận lại một lần nữa.
Mặc Bạch: Có đặc điểm nào khác nữa không?
Thanh Nguyệt: Có!
Thanh Nguyệt: Mỗi lần hắn ta nói xong, miệng đều không thể nhịn được mà nhếch lên, trông vô cùng kỳ quặc và buồn nôn.
Thanh Nguyệt: À đúng rồi, người khác gọi hắn ta là long vương!
Thanh Nguyệt: Bây giờ đã là năm nào rồi mà còn gọi là long vương gì chứ, buồn cười chết mất!
Trong lòng Lữ Mặc Bạch bùng phát cơn giận.
Quả nhiên chính là hắn ta!
Long vương Triệu Thiên!
Chỉ có người như hắn ta mới có thể cực kỳ tự luyến, cực kỳ kênh kiệu, cực kỳ kiêu ngạo!
Chỉ có người như hắn ta mỗi lần xuất hiện mới có thể dẫn theo đám người mặc áo đen!
Chỉ có người như hắn ta có vợ rồi mà còn trên ghẹo nữ nhân ở bên ngoài!
Chỉ có người như hắn ta mới vừa nói chuyện
Chỉ có người như hắn ta mới có thể gọi là vương!
"Triệu Thiên ngươi được lắm! Ta không đi đối phó với ngươi, thế mà ngươi lại đi trêu chọc nữ nhân của ta! Lâm Bắc Phàm có xuống tay thì cũng không nhanh như vậy!"
Ngực và phổi của Mặc Bạch sắp nổ tung rồi.
Hắn ta không thể nào ngờ được rằng vì để đối phó với Lâm Bắc Phàm mà mình ra nước ngoài làm việc cực khổ, kết quả ngươi lại đi đào góc tường nhà ta là sao!
Nếu không phải liên lạc với Lãnh Thanh Nguyệt thì hắn ta đã không biết chuyện này rồi!
Suýt chút nữa đã bị người ta cắm cho cái sừng dài cả tấc rồi!
Đã là người trọng sinh, còn là nam chính, kết quả vẫn bị người khác cắm sừng, quả thực đúng là vô cùng nhục nhã!
Mặc Bạch: Hắn ta có làm gì ngươi không?
Thanh Nguyệt: Trước mắt thì không có! Dù sao ta cũng không phải người bình thường, làm sao có thể để cho hắn ta dễ dàng đạt được ý đồ?
Mặc Bạch: Vậy thì tốt!
Thanh Nguyệt: Nhưng sau này thì không chắc!
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, rất lâu sau Lữ Mặc Bạch vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Vì để đối phó với Lâm Bắc Phàm, mình ra ngoài dốc sức lập nghiệp, kết quả góc tường nhà mình lại bị đồng minh đào mất!
Người khác thì không thèm muốn vợ của bạn mình, còn ngươi thì cuỗm luôn vợ của bạn!
Ngươi còn đáng ghét hơn cả Lâm Bắc Phàm!