Trong lòng chủ quán rượu biết hòn đảo này đã bị Chính Phủ Thế Giới từ bỏ, đương nhiên mà thành chốn nhạc viên của đám hải tặc. Châm chọc ở chỗ, kinh tế của thị trấn Mock đều dựa vào hải tặc tiêu phí mà gánh lên.
Từ khi băng hải tặc AM tới nơi này, tuy trên đường phố thị trấn Mock vẫn thường xuyên xảy ra đánh nhau và giết người vân vân, nhưng đa số thời gian đều là chuyện giữa các hải tặc, bình dân và thương gia ở thị trấn đều rất ít khi chịu quấy rầy, thậm chí có thể tiến hành sản xuất, làm việc và phát triển bình thường!
Mượn lời Anne và Mary để nói, tuy nhìn đám nhãi nhép không dám phản kháng này khá là ngứa mắt nhưng nếu giết sạch người rồi thì dù có tiền cũng không ai tiếp đãi mình cả, vậy thì vui đùa, hưởng thụ thế nào được?
Nhờ lý do rất đỗi cà chớn như vậy, cư dân thị trấn Mock may mắn sống sót, ngoại trừ thỉnh thoảng bị mắng, đụng đến hải tặc sẽ bị đánh ra thì trái lại còn không có nguy hiểm tới tính mạng cơ, cũng không cần lo bị cướp tiền. Bầu không khí thị trấn này vô cùng kỳ lạ, thậm chí có thể xưng là bệnh hoạn.
Dưới tình huống như vậy, khắc tinh của hải tặc là đoàn du lịch Hope bất chợt đi tới nơi này, ông chủ quán rượu cảm thấy không biết làm sao. Bởi vì sợ hãi sinh hoạt ổn định hiện tại sắp phát sinh thay đổi nên ông chủ thậm chí hy vọng chúng hải tặc có thể bình an vô sự.