Nhân viên quản lý cầu cảng thấy thuyền cập bến thì vội vàng tới hỏi thăm. Nhưng sau khi thấy biệt đội Siêu vịt xuống thuyền thì lại sững sờ, hắn lùi về sau nhìn kỹ lá cờ treo trên cột buồm: “Đoàn... đoàn du lịch Hope? Là các vị đại nhân của đoàn du lịch Hope ư? Xin, xin hỏi…” Những người khác ở cầu cảng cũng bị thu hút, vội nhìn về phía bọn họ và khẽ bàn luận.
Cảm ơn sự quảng bá rầm rộ của Morgans, bây giờ đại khái toàn thế giới đều nhận ra bản mặt của Tom trên lá cờ, đặc biệt là người dân ở Alabasta càng ấn tượng sâu đậm.
“Làm phiền rồi.” Trương Đạt Dã hòa nhã nói: “Bọn tôi chỉ đưa công chúa đến Yuba chơi thôi, có cần đăng ký gì không?”
“Có! À, không cần! Cũng không phải, là... ơ…” Nhân viên quản lý này hơi kích động nên nói năng lộn xộn: “Tóm lại ngài cứ đi qua là được, thuyền của ngài giao cho... giao cho…” Hắn đột nhiên kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn Vivi: “Công công công công... công chúa!?”
Mặc dù Vivi luôn chơi với trẻ con nhà thường dân nhưng cũng giới hạn trong phạm vi thủ đô vương quốc, việc thấy công chúa đi chơi xa như vậy khiến cậu nhân viên trẻ hơi khiếp sợ.