“Thỉnh thoảng còn giảm tốc độ, có lúc lại dừng thuyền luôn, đôi khi tôi còn phải xuống nước dò đường. Những lúc gặp thời tiết tốt thì chúng ta hay dừng lại nghỉ ngơi, tập luyện và chơi đùa, lại thêm khu vực Tam giác Quỷ cũng làm trễ nải một chút thời gian. Vì vậy tốc độ di chuyển của chúng ta chậm hơn rất nhiều so với người bình thường.”
Trương Đạt Dã nghĩ lại thì thấy cũng đúng, người ta là thuyền buôn bán, thời gian là vàng bạc, bọn họ thì đi chơi, muốn đi thì đi muốn dừng là dừng, chỉ cần có đủ đồ ăn thì không cần vội vàng.
Thời gian hai mươi ngày đủ để băng Mũ Rơm đánh bại mấy vị Boss rồi, bọn họ thì mới hoàn thành một đoạn đường bằng thuyền, ngẫm lại đúng là quá nhàn nhã.
Trương Đạt Dã cảm thấy không còn hy vọng gì để tìm được Bernice trong ngày hôm nay: “Xuất phát từ Thất Thủy, đảo Pucci là trạm dừng thứ hai của tàu hỏa biển, nếu đi thuyền thì xem chừng chưa tới một ngày đã đến nơi. Từ giữa tháng bảy tới bây giờ đã là hơn ba tháng, đoán chừng Bernice cũng đi đâu mất tăm mất tích rồi.”
Artoria nắm chặt tay của Trương Đạt Dã an ủi: “Đạt Dã, còn nước còn tát, không nên tùy tiện cho ra kết luận. Có lẽ tới đảo Pucci chúng ta sẽ thu hoạch được đầu mối mới, lúc nào tôi cũng có thể đồng hành cùng cậu.”