“Đúng đấy, còn cả đám ở trên đảo Pucci cũng không tốt lành gì, bán nguyên liệu nấu ăn đắt gần chết. Nếu không phải bởi vì chúng ta sống trên đảo, có thể tự sản xuất một chút lương thực thì chẳng biết đã có bao nhiêu người phải chết đói rồi.”
“Mấy năm gần đây, may mà có ngài Tom chế tạo ra tàu biển nên mọi việc mới được cải thiện hơn, nếu không thì cái đám kia lần nào cũng lấy cớ vận chuyển khó khăn, chẳng biết còn tăng giá đến mức nào nữa.”
“Thật ra dù có tàu hỏa biển thì cũng chỉ có ba hòn đảo được cung cấp đủ hàng hóa thôi. Các xưởng đóng thuyền lại còn phải cạnh tranh với nhau, cuối cùng vẫn để cho đám con buôn kia được như ý muốn.”
“Lệch đề, lệch đề rồi, tiếp theo hãy để anh đây nói về Bernice.” Người công nhân trước đó cung cấp thông tin kịp thời kéo chủ đề lại chỗ cũ.
“Hắn là người nổi bật trong số đám con buôn kia, ngoài mặt thì khiêm tốn lễ phép nhưng trên thực tế lại rất rành rẽ chuyện kích động người mua tranh giành hàng hóa của mình mà tham gia đấu giá. Lần trước còn có hai xưởng đóng thuyền đánh nhau vì hắn, chỉ tính công nhân đóng thuyền đã có mười mấy người phải vào bệnh viện.”