Nửa tiếng sau, bốn người gói hết thịt Mizu Mizu nướng chín rời đi, ông chú bán thịt đếm tiền đến độ mặt tươi như hoa.
“Tôi bảo hai vị nhé, dù thịt này rất ngon nhưng trước khi ăn cũng phải nói với ông chủ một tiếng, ít ra phải hỏi giá rồi thanh toán tiền chứ…”
Tom mỉm cười áy náy rồi cắm đầu ăn như chết đói, Artoria ít nhiều gì vẫn cảm thấy xấu hổ: “Tại tôi thấy cậu đang nói chuyện với ông chủ nên cho rằng cậu sẽ mua nó mà.”
Sharkler ở đằng sau cười bảo: “Hiếm lắm tôi mới thấy Artoria mất kiểm soát như vậy. Tuy thịt nướng này rất ngon nhưng lúc trước chúng ta từng ăn những món khác ngon hơn mà.”
Artoria giải thích: “Bởi vì chúng ta ngồi thuyền đã lâu, tuy ngày nào cũng ăn ngon nhưng nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, hiếm thấy nguyên liệu nấu ăn khác với lúc trước. Xin lỗi.”