Cái lão già thối tha cố chấp này! Spandam rất giận, có điều hắn không thể nói ra chân tướng được. Hắn hất văng hai người lính ra, tiến đến gần bên tai thẩm phán già: “Tôi có nhiệm vụ quan trọng cần làm, mau thả tôi ra.”
Thẩm phán già liếc nhìn hắn: “Tôi không quan tâm cậu có nhiệm vụ gì, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho mấy chục lính hải quân thương vong lần này thôi.”
“Này! Vì công án của tôi… À nhầm, vì chính nghĩa của Chính Phủ Thế Giới, hơn chục tên lính thì có đáng gì đâu?”
“Chính nghĩa ư? Nghiêm trị các cậu mới là chính nghĩa. Giải tất cả bọn họ xuống đi, chờ bọn họ tỉnh lại thì thẩm vấn từng người một.” Thẩm phán già phất phất tay, hai người lính tiến tới kéo Spandam đi.
Spandam vẫn còn giãy dụa: “Tôi là trưởng quan của CP5, ông không thể đối xử với tôi như vậy được. Tôi từng lập công vì Chính Phủ Thế Giới, Ngũ Lão Tinh, tôi muốn gặp Ngũ Lão Tinh!”