Có điều hiện giờ xem ra kế hoạch của tên kia cũng không thuận lợi, dường như còn chưa kịp vu oan giá họa thì đã bị bắt rồi. Thợ đóng tàu Tom khá tín nhiệm vị thẩm phán trước mặt, sở dĩ ông chủ động nói rõ tình huống là muốn phòng ngừa phiền phức sau này.
“Nếu đã như vậy thì các anh hãy ở lại đây trước đã, chờ đến khi điều tra rõ ràng sự tình rồi nói tiếp.” Thẩm phán già cảm thấy phòng làm việc của Tom là nạn nhân thôi, chẳng qua ông không biết đám CP đang làm gì.
“Này, cái thằng cha ăn trộm chiến hạm của tôi ở đâu thế? Đám khốn kiếp các người đã làm những gì với tàu của tôi rồi?” Một chàng trai trẻ có mái đầu nhím màu xanh dương chèo thuyền nhỏ lao tới, rõ ràng còn chưa biết chuyện tàu chiến tấn công thuyền Tư Pháp.
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua, đối phương mặc áo sơ mi hoa, đeo kính bảo hộ, thân dưới chỉ mặc quần bơi, thân phận đã quá rõ ràng rồi.
“Đây chính là một học trò khác của tôi, Franky, những con tàu chiến này đều xuất phát từ tay thằng bé.” Thợ đóng tàu Tom khá là tự hào khi nói những lời này, ông rất hài lòng về tay nghề của hai học trò nhà mình.