“Nếu là vậy, cuộc tấn công lần này không liên quan gì đến phòng làm việc của Tom. Mọi người về đi, nhớ kỹ sáng mai lại đến thuyền Tư Pháp tham gia phiên tòa xét xử vụ án mười năm trước. Tôi sẽ cố xin bồi thường thiệt hại của những con thuyền đó cho mọi người.”
“Tahahahaha, vậy cảm ơn ngài nhé.” Thợ đóng tàu Tom rất hài lòng với kết quả này.
“Cũng may lần này có cậu Đạt Dã và mọi người hỗ trợ. Không biết mọi người có muốn gia nhập vào Chính Phủ Thế Giới hay không? Với thân phận của tôi, tôi đảm bảo chức vị của mọi người không thấp đâu.”
Thẩm phán già kìm lòng không đặng mời gọi Trương Đạt Dã, chủ yếu là vì ông phát hiện đội của cậu có quá nhiều người tài. Vừa biết đánh nhau lại biết sửa thuyền, còn biết hỗ trợ thẩm vấn, đâu đâu cũng là nhân tài.
“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng chúng tôi vẫn còn trẻ, trước mắt chỉ muốn đi vòng quanh thế giới. Chờ khi nào muốn sống ổn định chắc chúng tôi sẽ đến làm phiền ngài sau.” Trương Đạt Dã từ chối rất nhuần nhuyễn.