Trong lúc suy nghĩ, Lý Huyền thả ra vài trăm hình ảnh, lướt nhẹ trong thành, không gây tiếng động, trạng thái như hư như ảo như này sẽ khó gây sự chú ý.
Một thiếu niên đang đau đầu không biết làm sao để cảm ứng khí huyết, ba ngày rồi mà vẫn chưa cảm ứng được khí huyết, trong lòng vừa sốt ruột vừa chán nản.
Cắn răng gồng mình, bước tấn đứng nguyên tại chỗ, cảm ứng khí huyết, đột nhiên, hắn trông thấy một bóng hình lướt tới, dường như có tiếng nói vang lên bên tai.
"Khí huyết hoạt động theo tâm, tĩnh tâm dưỡng khí, cảm ngộ bản thân…"
Bóng đen ấy vươn một tay, ấn nhẹ vào người hắn, trong nháy mắt, hắn thiếu niên chỉ thấy lồng ngực và bụng của mình dâng lên một luồng ấm áp, hắn mừng rỡ vô cùng, đã cảm ứng được khí huyết!