“Thưa sư phụ, Từ tặc kia chẳng hề vội vã đánh thành. Mà việc vu oan giá họa trước đó, bên phía hắn chẳng thèm để ý tới, cũng chẳng có động tĩnh gì.”
“Con nghĩ nát óc, có khi nào hắn muốn chơi ván bài tất tay không? Đem hết vốn liếng cược vào trận đánh Đại Uyển quốc này?”
“Sư phụ?”
Ô Phách liếc mắt, ánh nhìn chợt sắc bén hẳn lên. Trước mặt gã, dưới ánh mặt trời, vị sư phụ của gã thoăn thoắt lao đi, không ngừng chạy trốn về phía xa.
“Sao, sao vậy?”
