Trên ngai vàng, sắc mặt Từ Mục âm trầm đến đáng sợ. Đánh trận là đánh trận, nhưng hắn chưa bao giờ lợi dụng danh nghĩa chiến tranh để làm ra những chuyện trời đất khó dung.
Không cần đoán hắn cũng biết, nhất định là hắc thủ kia mượn cớ tàn sát thôn trang để hắt chậu nước bẩn này sang. Trong tình huống này, chắc chắn sẽ có kẻ ngốc mắc mưu.
“Thục Vương, đây là ý gì? Trước đó cái chết của Đại Uyển quốc vương đã có chút kỳ quặc. Chẳng lẽ lời đồn đại Thục Vương muốn đánh hạ toàn bộ Tây Vực của chúng ta là thật sao? Ngài muốn biến Tây Vực thành lãnh thổ riêng?”
Dưới sảnh đường, một sứ thần mặt mày giận dữ ném mạnh một đồng bài của Tây Thục lên bàn.
“Chủ công, là sứ thần của Tức quốc, vốn dĩ bất hòa với chúng ta.” Bên cạnh, Ân Hộc nhỏ giọng nhắc nhở.
