Hai ba năm nay, cứ mỗi độ đông về nơi Nội Thành, Thường Tứ Lang lại đặc biệt thích ngắm tuyết. Chỉ có cảnh tuyết trắng xóa trước mắt mới khiến hắn nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, khi người bạn già kia dấy binh “thanh quân trắc”, thời tiết cũng lạnh lẽo đến nhường này.
“Chủ công, quân sư đến rồi ạ.”
Thường Tứ Lang khẽ gật đầu, im lặng xoay người. Từ khi Lão Trọng Đức qua đời, hắn thấy mình chẳng còn được vui vẻ như trước nữa.
“Thường Thắng xin ra mắt Chủ công.”
“Không cần đa lễ, có chuyện gì cứ nói.”
