Bên hông Thường Thắng, kể từ khi nhận chức quân sư, đã vắng bóng những quyển sách. Thay vào đó, nơi trước kia vốn quen thuộc với việc mang sách, giờ chỉ còn lủng lẳng thêm chiếc ống đựng thư mật, mỗi khi có tin tức quan trọng cần trình báo chủ công.
“Bái kiến chủ công.”
“Thường Thắng, không cần đa lễ. Chúng ta vốn là bạn bè từ thuở nhỏ, cứ tự nhiên như trước kia là được.”
Thường Thắng lắc đầu, “Một là một, hai là hai, thân là quân sư của chủ công, giờ không thể nói chuyện tình riêng được.”
Thường Tứ Lang có chút bất đắc dĩ.
