Hoàng hôn buông xuống bên ngoài căn nhà nhỏ trong hẻm. Ánh đèn trong nhà leo lét như hạt đậu.
Hôm nay, lão Trọng Đức nói rất nhiều. Từng lời từng chữ, Thường Thắng đều chăm chú lắng nghe, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Đến cuối cùng, giọng lão Trọng Đức chậm lại, nghỉ lấy hơi.
"Ngoài ra, còn chuyện Đông Lai, ta vẫn canh cánh trong lòng. Viên Xung có thể là kẻ ngốc, nhưng Thân Đồ Quán thì không. Thường Thư, con có kế gì không?"
Thường Thắng suy nghĩ một lát, đáp, "Thầy dùng kế 'thôi ân', quả thật là nước cờ kinh thiên động địa. Nhưng lễ vật bình thường thì khó mà lay động được Viên Xung."
