Ngô Châu, xét về vị trí địa lý, do biển cả ngăn cách nên giao thông không mấy thuận tiện, có thể xem là vùng đất hẻo lánh nhất trong ba châu Đông Lăng.
Sở Châu lắm nhà buôn giàu có, Lăng Châu nhiều thế gia vọng tộc và ruộng tốt. Còn Ngô Châu… theo lời người Đông Lăng thì ngoài mấy bến cảng phơi đầy cá khô và chút muối biển đắng chát, chẳng còn gì khác.
Tả Sư Nhân từng đau đầu tìm cách mở đường biển thông thương với các nước bên ngoài, nhưng rồi nhận ra con đường này quá gian nan. Đóng thuyền lớn vượt biển tốn kém vô cùng, cuối cùng đành bỏ dở.
Cũng vì thế, kinh tế Ngô Châu luôn đứng cuối Đông Lăng, hai ba năm gần đây cũng chẳng có dấu hiệu phát triển. Cùng lắm thì dân biển hung hãn, được Tả Sư Nhân mộ vào quân ngũ.
Lúc này, tại một làng chài ven biển Ngô Châu. Một người đàn ông trung niên mặt mày điềm tĩnh đang ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ trong nhà, lặng lẽ đọc bức mật thư trên tay.
