Tại vương cung U Châu, tiếng bước chân hỗn loạn từ ngoài vọng vào khiến Công Tôn Tổ thở dài, chậm rãi đứng lên.
"Chủ công, bên ngoài toàn là quân Du Châu."
"Ta đoán già đoán non cũng ra. Thằng con ngu ngốc của ta, nó kéo cả dòng họ Công Tôn xuống mồ chôn chung rồi. Ngũ châu này, cuối cùng cũng rơi vào tay thằng nhóc Tiểu Tứ kia thôi."
"Chủ tử nghĩ đến giang sơn xã tắc, hay là ta cứ thử giảng hòa xem sao, biết đâu..."
"Giảng hòa cái gì mà giảng hòa! Từ cái ngày ta đâm lén Tiểu Tứ một đao, thì đã là nước sông phạm nước giếng rồi. Công Tôn Tổ này tuy rằng thấp bé nhẹ cân, nhưng cũng là một trang nam tử hán. Ngươi đi lấy đao đây, theo ta ra ngoài liều mạng một phen!"
