“Chủ công, đã hai ngày hơn rồi. Nếu như Định Bắc Quan thất thủ, e rằng mọi thứ sẽ thành công cốc mất.” Với vai trò mưu sĩ, Lưu Quý đã cân nhắc đến mọi khả năng có thể xảy ra.
Thường Tứ Lang nghe vậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi bất chợt đáp một câu chẳng liên quan:
“Trọng Đức này, ngươi có biết, thiên hạ này, dân châu nào là gan dạ, máu chiến nhất không?”
“Vọng Châu ư? Hay là Thục Châu?”
“Đều không phải, là dân Định Châu đó. Nghèo thì nghèo thật, nhưng mà đánh đấm thì hăng máu lắm. Chẳng cần biết đến hoàng thất hay đại cục Trung Nguyên gì sất, chỉ cần lũ rợ Hồ dám bén mảng tới, là dân với quân một lòng, xắn tay áo lên chiến thôi.”
