Giữa cơn bão cát mịt mù, một kỵ sĩ ôm bọc tã, tay nắm chặt chuôi đao, dừng chân bên bờ Tương Giang. Hắn ta xuống ngựa, ngửa cổ tu ừng ực mấy ngụm rượu rồi đảo mắt nhìn quanh.
Thục Châu ở phía trước mặt, phía sau là Nội Thành, còn Mộ Vân Châu và Thương Châu thì nằm về hướng đông.
Hắn ta không biết nên chọn ngả nào.
Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ trong bọc tã bỗng vang lên xé tan sự tĩnh lặng. Người kỵ sĩ thở dài, quay vào rừng, nấu một bát sữa ngựa rồi cẩn thận nhỏ từng giọt vào miệng đứa bé.
"Nếu không phải lũ kỵ binh Hồ mọi cướp bóc ở biên giới... chỉ chậm chân một bước thôi, thì giang sơn Tịnh Châu của ta đâu đến nỗi rơi vào tay giặc!"
