Hơn hai vạn quân Khương ồn ào kéo đến, chẳng hề có đội hình kỵ binh gì cả, cứ như một lũ ngựa hoang điên cuồng lao tới, giẫm đạp trên mặt đất ẩm ướt, bọt nước bắn tung tóe.
“Địch tập kích!” Trên vọng gác của doanh trại Thục quân dựng bên Dược Mã Than, một lão hiệu úy lưng đeo cung bỗng hét lớn rồi bắt đầu thổi tù và báo động.
“Dàn trận, mau dàn trận! Hàng trước dựa vào chướng ngại vật dựng tường giáo lên, hàng sau cung nỏ, kiểm tra liên nỏ!” Vu Văn mình khoác giáp, dẫn theo mấy tên phó tướng, hối hả chạy đi chạy lại đốc thúc.
“Vu Văn, phải cẩn thận đấy.” Đứng trên cao nhìn xuống doanh trại, Từ Mục mặt mày trầm tĩnh.
“Chủ công cứ nhìn Vu Văn này đây, xem ta giết địch trước Dược Mã Than cho ngài xem!”
