Bạch Yến Tử co ro dưới mái hiên, khoác trên mình chiếc áo tơi tả tơi như một con chó già. Người chủ nhà tốt bụng mở cửa, đưa cho hắn bát canh nóng hổi.
"Nhận ra ta sao... Cảm tạ."
Bàn tay hắn siết chặt chuôi kiếm giấu trong áo tơi, cố kìm nén ý định giết người đang trào dâng.
Người chủ nhà vội vã trở vào. Hắn lạnh lùng dốc cạn bát canh, rồi ngập ngừng bôi một lớp thuốc độc khó thấy lên miệng bát.
Hình như mường tượng ra những gì sắp diễn ra, hắn khẽ cười khẩy, ngước nhìn cơn mưa đang dịu dần rồi bước ra ngoài.
