Ước chừng đã hơn một ngày trôi qua, Lăng Tô sau khi quay về đến vương cung, phần lớn thời gian đều nằm liệt trên ngai vàng, ánh mắt thất thần nhìn vô định về phía trước.
Bên ngoài vương cung liên tục có người chạy vào bẩm báo, nào là "Đại quân Tây Thục đã vây chặt thành rồi", nào là "Vương đô Trung An Thành đang vô cùng nguy cấp, dân chúng khắp nơi oán thán đầy đường".
"Công tử, đám tân binh chỉ chiêu mộ thêm được hơn hai ngàn người… Trong khắp Hợp Châu lại có nhiều toán quân phản loạn nổi lên, lớn tiếng dương ngôn rằng muốn giúp Tây Thục công hạ thành Trung An."
Lăng Tô khép hờ đôi mắt, miệng khẽ lẩm bẩm.
"Đã bị đánh tới tận vương đô rồi, thuyền bè ngoài khơi cũng đã bị đốt sạch cả rồi, giờ đây ta dẫu có muốn xin hàng thì vị Tây Thục Vương kia chắc chắn cũng sẽ không đời nào tha cho ta."
