Rạng đông, trời càng rõ, khói lửa bốc lên từ phía Lão Quan dường như càng thêm rõ nét.
Sau khi xe thang mây bị phá hủy, Lang Vương Hách Liên Chiến không lùi mà còn tiến, khiến cho toàn bộ trận chiến công phá quan ngày càng trở nên điên cuồng.
Vì để hỗ trợ cho trận tử chiến lần này, ở doanh trại Địch Nhung phía sau, các loại vật tư được vận chuyển đến cũng ngày càng thường xuyên hơn, số binh lính bị thương rút về doanh trại cũng theo đó mà ngày càng nhiều.
Mấy tên tù trưởng Địch Nhung ở lại giữ doanh trại không ngừng làm theo quân lệnh, điều động lương thảo và khí giới, tùy thời vận chuyển ra tiền tuyến. Bọn hắn không hề biết, lúc này một trận chém giết ngay tại doanh trại sắp sửa kéo màn.
“Ý ban đầu của ta là thừa lúc đêm tối là thích hợp nhất, nhưng khổ nỗi quân tình khẩn cấp, chúng ta chỉ có thể tấn công vào ban ngày mà thôi.” Ân Hộc mặt mày sa sầm, không còn vẻ khúm núm như lúc làm hàng tướng Hà Châu trước đó nữa.
