Cộp cộp cộp.
Dưới cơn mưa tên dồn dập, Kha Cưu mặt mày sa sầm ghìm ngựa dừng lại, đứng ở một nơi không xa trại bên phải. Đúng như tin báo, trại bên phải phía trước đã bị quân Thục chiếm đoạt.
Vì để nhanh chóng trở về cứu trại, hắn thậm chí đã để lại quân đoạn hậu ngăn chặn sự dây dưa của quân Thục. Nào ngờ, cho dù có cố gắng đến mấy, cuối cùng thế địch cũng đã thành rồi.
Thành trại trước mặt, quân Thục phòng thủ nghiêm ngặt, kích và giáp sáng loáng. Vị tướng Thục đứng trên tường thành kia tuy trông còn trẻ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng trầm ổn.
“Tướng quân, kỵ binh trinh sát của quân Thục đã phát hiện ra chúng ta rồi.”
