Lại một chiều hoàng hôn nữa buông xuống, chẳng thấy khung cảnh chiều tà đẹp đẽ đâu, chỉ có lũ quạ đen ồn ào lượn vòng trên bầu trời u ám, chực chờ cuộc chiến kết thúc là sà xuống rỉa mồi.
“Ồn chết đi được!” Triệu Thanh Vân vung tay, cả người tỏ ra bực bội vô cùng. Trước mặt hắn, thế trận bại vong do bị tấn công từ hai phía ngày càng hiện rõ.
Bất kể là quân phía sau hay quân phía trước, lúc này đều đã lấy lại được tinh thần, tiếng hét giết vang trời.
Hắn đột nhiên hiểu ra, tên thủ lĩnh nghĩa quân ban đầu kia… không phải muốn nhắm vào hắn để thực hiện kế bắt chủ tướng, mà là muốn xông vào đội nghĩa quân chi viện ở phía trước, ổn định lại thế trận rồi mới dẫn quân chiến đấu.
Chết tiệt, sao lại có thể đoán sai được chứ!
