"Chiến sự giữa Tây Thục ta và Bắc Du, quyết không thể dừng lại." Trong Nhai Quan, Từ Mục cũng mặt lạnh như tiền. Mấy vị đại tướng có mặt đều đoán được, chủ công trước đó đi gặp Bắc Du vương để bàn bạc... hoặc nói đúng hơn, hẳn là đã bàn bạc không thành công.
"Sùng Nghĩa, mỗi ngày phái ba trăm kỵ binh quấy nhiễu Dụ Trấn. Nhớ kỹ không được đến quá gần, chỉ cần làm mệt mỏi quân địch là được, bản vương nếu không đoán sai, ở gần Dụ Trấn, Bắc Du vương e rằng đã bố trí mai phục."
"Chủ công thần cơ diệu toán." Sùng Nghĩa vừa về, cũng gật đầu theo: "Người Bắc Du ở khu vực Dụ Trấn, quả thực đã đặt không ít cạm bẫy, ước chừng là muốn tử chiến."
Từ Mục nheo mắt: "Ta đã lệnh cho Sài Tông bên kia, gấp rút mộ thêm một đợt tân binh, đợi sau khi huấn luyện xong, sẽ đến vào mùa xuân. Chỉ đợi thời cơ đến, gió tuyết ngừng rơi, lập tức theo chiến lược ban đầu, Tây Thục ta nhất định phải công diệt Bắc Du ngay tại nội địa Tư Châu."
"Bắc Du không diệt, Tây Thục sao yên." Đông Phương Kính ở bên cạnh, cũng trầm giọng nói một câu.
