"Phàn tướng quân, không bằng như vậy." Khâu Quân vuốt râu suy tính một phen, bình tĩnh mở miệng: "Trong thành kinh biến, tiểu Hàn tướng quân chắc chắn đã động kế. Không thấy tiếng giết giáp công và phối hợp, hoặc là hành động lấy lùi làm tiến."
Phàn Lỗ chỉ cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói: "Khâu Quân quân sư, ta không hiểu lắm."
"Cứ lui đã, thu binh sĩ lấy việc hộ trận làm đầu." Khâu Quân nói một câu: "Bắc Du Vương tuy dũng mãnh không thể cản, nhưng lúc này chạy tới chẳng qua chỉ hơn ngàn kỵ binh. Chúng ta sau khi tập trung binh lính sẽ làm hành động vây giết địch kỵ! Không còn lo lắng việc công thành phía sau, nếu có thể đại phá địch kỵ, đợi thời cơ đến lại tìm cơ hội phối hợp tiểu Hàn tướng quân, nói không chừng mới là phương pháp ổn thỏa nhất."
"Sớm biết năm đó ta cũng nên theo Giả quân sư... học một hai."
Khâu Quân cười cười: "Phàn tướng quân bảy phần võ dũng, cộng thêm ba phần quân trí, e rằng sắp thành danh tướng thiên hạ rồi." Nghe câu này, Phàn Lỗ cũng thoải mái cười lớn lên.
