Bờ sông Kỷ Giang, doanh trại Bắc Du.
Liễu Trầm trong trướng, mắt thấy trời lại tối, sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm. Chiếm lấy cầu Độ Kiều, có thể tốn thêm một ngày tất nhiên sẽ không có vấn đề lớn. Nhưng mấu chốt là Hoàng Chi Chu ở Hà Bắc đã nhiều lần phái người đến thúc giục, bảo hắn nhanh chóng khởi đại quân cứu viện. Thế vây khốn quân Thục đã nguy cấp lắm rồi.
"Thiết Hình Đài có gửi tình báo không?" Liễu Trầm quay mặt lại nhìn hộ vệ bên cạnh.
"Không hề sai, trong tình báo Thiết Hình Đài nói, Bồ Nha Quận ở bờ đối diện, Bắc Lộ Quân Bắc Du ta đang cùng quân Thục bị vây không ngừng chém giết. Thậm chí quân Thục phát động mấy lần đột phá vòng vây, suýt nữa thì phá thành mà ra. Thủy sư đô đốc Tây Thục Miêu Thông trước kia cũng là danh tướng khu vực Giang Nam."
"Ta tự biết." Liễu Trầm xua tay, bảo hộ vệ dừng lời nói lại. Trước mặt hắn, rất nhiều thế gia tướng quân đã mặt lộ vẻ không vui. Hắn hiểu rõ, cứ tiếp tục như vậy nếu không có hành động lớn hơn, sự lôi kéo của các thế gia sẽ lập tức tan thành mây khói. Chẳng qua mấy ngàn quân Thục, lại chỉ là thủy binh lại chặn hắn gần hai ngày thời gian.
