Ban sư hồi triều, điều khiến Liễu Trầm không ngờ tới là sau khi Thường Thắng tử trận, hắn lập tức trở nên cực kỳ được các thế gia chào đón. Lúc này, bên ngoài thành Trường Dương đứng rất nhiều thế gia tử. Chỉ đợi Liễu Trầm vừa đến, tiếng hoan hô bốn phía xung quanh đồng loạt vang lên.
"Đãi ngộ của Liễu quân sư so với chúng ta cao hơn nhiều rồi." Mấy đại tướng thế gia cười nói bên cạnh Liễu Trầm.
Liễu Trầm cười cười, trong mắt có ánh sáng. Hắn nào đâu không biết, bộ dạng này của các lão thế gia càng giống một loại lôi kéo. Suy cho cùng Thường Thắng vừa chết, nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ kế nhiệm vị trí trấn thủ của Thường Thắng. Hơn nữa, lúc Thường Thắng ở Trường Dương không mấy khi thỏa hiệp với lão thế gia. Về sau càng là gây đến mức có chút nước lửa không dung.
Liễu Trầm nheo mắt lại. Vào lúc thế này, hắn nếu giúp chủ công nhà mình trấn an được lão thế gia. Cộng thêm công lao diệt Thục tiếp theo, nói không chừng hắn sẽ làm tốt hơn cả Thường Thắng. Nghĩ đến đây, Liễu Trầm xuống ngựa. Hắn đi qua đó, cực kỳ nho nhã đỡ một vị lão gia chủ thế gia đang cúi người dậy. Hoàn toàn quên mất trước kia, bất kể là Viên Hầu gia lão hữu Thường Thắng của hắn, đối với sự lôi kéo của thế gia đều rất không thích.
"Chúng tôi đã gửi thư đi, chuẩn bị khuyên can chủ công, đề cử Liễu quân sư kế nhiệm chức vụ của Thường Thắng. Nếu như vậy, chẳng bao lâu nữa Liễu quân sư liền có thể dẫn dắt chúng ta đại phá Tây Thục rồi." Đông đảo gia chủ thế gia đều ầm ầm hoan hô lên. Thường Thắng không thể lôi kéo, Liễu Trầm trước mặt lại dễ bảo hơn nhiều.
