Lúc vào đêm nơi Đại Uyển Quan tĩnh lặng chết chóc. Do binh lâm tiền tuyến, mười vạn đại quân tinh nhuệ Bắc Du dưới sự cẩn trọng của Thường Tứ Lang không hề có chút sơ suất nào. Khu vực gần Đại Uyển Quan rất nhiều người ngựa tuần tra qua lại.
Thường Tứ Lang không cởi giáp, cô đơn dựa vào ghế da hổ, khẽ ngủ thiếp đi. Lão Trọng Đức đi trước, Thường Uy đã không còn bên cạnh, Thường Thắng lại đến Thành Đô. Dù xung quanh đều là tướng sĩ Bắc Du nhưng không hiểu vì sao một cảm giác cô đơn không tên xâm chiếm vào thân thể hắn. Hơn nữa trong lòng mấy ngày gần đây hắn luôn mí mắt chợt giật, phảng phất là một tín hiệu không lành. Bên phía Thường Thắng đã lâu không có tình báo gửi tới. Cũng không biết có thể kỳ tập thành công không. Còn Liễu Trầm ở Nội Thành một thời gian không ngắn rồi, ngay cả phản quân khởi nghĩa cũng chưa tiêu diệt được.
Thường Tứ Lang ngẩng đầu này lên, cả người mơ màng muốn ngủ. Trong mơ hồ hắn dường như nghe thấy có người đi tới gần. Đợi nhìn hồi lâu mới phát hiện người vào trướng là Thường Thắng. Cả người trên dưới đều là máu, loạng choạng đi đến trước mặt.
"Tộc huynh."
"Tử Du à!" Thường Tứ Lang vội vàng mở mắt, cả người nhảy dựng lên, giọng nói mang theo tiếng khóc nấc mơ hồ. Chỉ tiếc là trong trung quân đại trướng rộng lớn chẳng có gì cả. Chỉ còn hai ba ngọn nến lay động theo gió, đem bóng hình cô đơn của hắn chiếu nghiêng thành đôi, thành ba. Chỉ đợi gió đột nhiên dữ dội thổi tắt nến, cả người hắn cũng bị nhấn chìm trong bóng tối.
