Nửa đường ra khỏi Lễ Châu, một cánh quân mã Tây Thục gần ba vạn người đang tăng tốc hành quân. Nhưng đúng lúc này, có kỵ binh của Dạ Kiêu Tổ vội vàng chạy tới, đem một phong mật thư đưa, qua nhiều lớp mới đến tay Đông Phương Kính.
Đông Phương Kính ánh mắt trầm tĩnh, nhìn mật thư của Dạ Kiêu Tổ, chẳng bao lâu cả người trở nên càng thêm âm trầm.
"Tiểu quân sư, sao vậy?" Cung Cẩu cùng ngồi xe ngựa có chút bất an hỏi, "Chẳng lẽ chủ công xảy ra chuyện rồi?"
"Trường Cung, chủ công không sao." Đông Phương Kính an ủi một câu. "Chẳng qua là bị Thường Thắng cắt đứt đường truyền tin, không thể trao đổi tình báo. Ta ước chừng chủ công bây giờ cũng không biết Thân Đồ Quán đã tử trận ở Lễ Châu."
"Vậy quân Bắc Du... bắt đầu công thành rồi sao?"
